僧伽塔

黄景仁〔清朝〕

高标涌出淮中流,日月沐浴波荡浮。
百年冲突屹无恙,是何神力支撑留。
木叉慧岸展身手,黄熊退舍苍光愁。
低眉者谁坐泉底,葱岭来经八千里。
日出国见摩尼光,挥洒杨枝得天喜。
咒驱神鬼菩提心,大千若会西来旨。
长安泗上皆偶然,香从何生臭何止。
塔成龙朔灾建炎,再厄经此洪涛淹。
岂其慧照有明灭,和合四大功难兼。
相传火时塔飞出,见是神僧杖头物。
腾空绝迹亶有灵,此胡久置蛟鼍窟。
化城顿变苦海深,天魔乃现盘尖鹘。
人疑师智止挈瓶,定中或被乖龙倾。
遂令淮泗失乾土,恒河沙恐填难平。
我识神通此其最,历劫愈多成不坏。
占一撮土分众悲,万古迷中拓空界。
有时塔亦随波流,眼底才无一丝挂。

拼音解读

gāo biāo yǒng chū huái zhōng liú ,rì yuè mù yù bō dàng fú 。
bǎi nián chōng tū yì wú yàng ,shì hé shén lì zhī chēng liú 。
mù chā huì àn zhǎn shēn shǒu ,huáng xióng tuì shě cāng guāng chóu 。
dī méi zhě shuí zuò quán dǐ ,cōng lǐng lái jīng bā qiān lǐ 。
rì chū guó jiàn mó ní guāng ,huī sǎ yáng zhī dé tiān xǐ 。
zhòu qū shén guǐ pú tí xīn ,dà qiān ruò huì xī lái zhǐ 。
zhǎng ān sì shàng jiē ǒu rán ,xiāng cóng hé shēng chòu hé zhǐ 。
tǎ chéng lóng shuò zāi jiàn yán ,zài è jīng cǐ hóng tāo yān 。
qǐ qí huì zhào yǒu míng miè ,hé hé sì dà gōng nán jiān 。
xiàng chuán huǒ shí tǎ fēi chū ,jiàn shì shén sēng zhàng tóu wù 。
téng kōng jué jì dǎn yǒu líng ,cǐ hú jiǔ zhì jiāo tuó kū 。
huà chéng dùn biàn kǔ hǎi shēn ,tiān mó nǎi xiàn pán jiān gǔ 。
rén yí shī zhì zhǐ qiè píng ,dìng zhōng huò bèi guāi lóng qīng 。
suí lìng huái sì shī qián tǔ ,héng hé shā kǒng tián nán píng 。
wǒ shí shén tōng cǐ qí zuì ,lì jié yù duō chéng bú huài 。
zhàn yī cuō tǔ fèn zhòng bēi ,wàn gǔ mí zhōng tuò kōng jiè 。
yǒu shí tǎ yì suí bō liú ,yǎn dǐ cái wú yī sī guà 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《僧伽塔》作者:黄景仁

黄景仁

黄景仁(1749-1783) 字仲则,一字汉镛,号鹿菲子。江苏武进人。清监生。家贫游四方,入安徽学政朱筠幕。乾隆四十一年(1776)高宗东巡召试,列二等,陕西巡抚毕沅爱其才,助其纳资为县丞。将补官,遇债主催逼,抱病赴西安,卒于山西运使沈业富署中。其诗与洪亮吉齐名称"洪黄",为清中叶最具代表性诗人,任其天之自然,称其心之欲出,乾坤清气,独往独来。词小令情辞兼胜,长调颇多楚声。又精书艺,工篆刻。有《两当轩集》、《竹眠词》。►1386篇诗文

古诗韵典网提供《僧伽塔》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《僧伽塔》出自黄景仁的作品。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/71640.html