蟉枝偃伏三尺许,岂是峨嵋顶上万年不长孤生松。
问松托根来何从,乃在黄山六六之奇峰。
黄山山高接霄汉,古松连蜷挂岩畔。
怒裂石罅断土膏,日月光华润枝干。
工人善锤凿,长縆系其躯。
下缒俯绝涧,万丈悬空虚。
磊砢山骨巧斲破,一卷怪石连根株。
远从洞府最深处,千里移置幽人庐。
空堂时有烟霭起,天都云气仿佛来庭隅。
我对黄山松,想象黄山巅。
浮丘与容成,云际时往还。
安得身骑白鹿苍崖间,松肪食罢体轻举,抗手群峰迎列仙。
沈德潜(1673-1769) 字确士,号归愚。江苏长洲(今苏州)人。早贫,以授徒教馆为生40余年,科举试十七次始中,年已六十七,备享乾隆荣宠,官至内阁学士兼礼部侍郎。早年师从叶燮学诗。高宗赐诗极多。卒谥文悫。论诗专主格律,所作平正通达,然实乏才气。有选本《唐诗别裁》、《明诗别裁》、《国朝诗别裁》、《古诗源》,著有《竹啸轩诗钞》、《归愚诗文钞》、《说诗晬语》。四十三年,徐述夔案起,以曾为徐氏《一柱楼诗》作序,夺谥,并毁墓碑。►3203篇诗文
古诗韵典网提供《黄山松歌》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《黄山松歌》出自沈德潜的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/98289.html
凉秋蘤木尚便娟,玉座深深笼瑞烟。
日射氍毹暖瑶席,风飘迷迭散芳筵。
云罍酒赐公卿洽,糺缦诗成海宇传。
好谱柏梁新乐府,歌声按自李延年。
九载归田,永怀圣德。
赐俸周贫,赐文冠籍。
冠服荐加,惟恩之特。
久睽天颜,如赤子离慈父母侧。
兹来河滨,恭迎銮辂。
斋肃觐扬,重瞻六御。
抒写葵忱,聊凭芜句。
等赋天绘海之无从,惟击壤歌衢之可庶。
纷纷猿鹤与虫沙,汉末唐衰付叹嗟。
标榜过高成党锢,驱除不密祸邦家。
为佣树屋方离患,以杞包瓜可去邪。
披读史书占易象,和平中正协亨嘉。
旄节摧颓仍自持,塞垣客饯涕涟洏。
汉臣亦有悽然处,此后从无会面时。
玄英宅已遥,钓台尚堪揽。
轻帆入清湍,漾漾风微飐。
江狭千曲纡,山逼两涯敛。
沙明砾可拾,翠映波疑染。
鸥鹭各为群,眠立雪分点。
戍柝传喧喧,津鼓闻紞紞。
峰合路欲穷,境转仍潋滟。
篙师与滩争,利便忘夷险。
一折复一滩,撇捩服其敢。
怪禽啼丛木,炊烟上崖广。
无营景俱恬,有得意弥慊。
建德昔名邦,云外指黮黕。
长吟怀谢公,今古同所感。