百年往事已陈迹,路旁过者恒咨嗟。
国初归马三阳日,骨肉人閒有相识。
黄氏之子真可怜,不见慈亲眼流血。
誓将筋力穷寰区,东从扶桑抵月窟。
寸心莫移利断金,沧溟不深此恨深。
皇天鉴汝精诚苦,汝水之旁见其母。
髫年失母今白头,历涉艰难几寒暑。
陶然窃负归故乡,山川草木增辉光。
金榜旌标自天降,翰林纪传垂不忘。
群公作歌粲奎壁,牛腰卷轴今犹藏。
安得南陔周雅章,为君放歌歌慨慷。
赵孟頫(1254-1322) 字子昂,号松雪道人。宋秦王德芳之后。五世祖秀王子称实生孝宗。赐第于湖州,故孟頫为湖州人。年十四,以父荫补官。宋亡家居,益自力于学,侍御史程钜夫奉诏搜访遗逸,以孟頫入见。神彩焕发,如神仙中人,世祖顾之喜,欲大用之。议者不可,授兵部郎中,迁集贤直学士,出同知济南总管府,历江浙等处儒学提举。延祐中,累拜翰林学士承旨,得请归,至治初卒,年六十九。追封魏国公,谥文敏。诗文清邃奇逸,书法兼工篆、隶、行草,自成一家。绘画亦善山水、竹石、人物、鞍马、花鸟。有《松雪斋文集》。►556篇诗文
古诗韵典网提供《题青绥孝子诗》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《题青绥孝子诗》出自赵孟頫的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/113268.html
仲夏苦雨乾,二麦先后熟。
南风吹陇亩,惠气散清淑。
是为农夫庆,所望实其腹。
沽酒醉比邻,语笑声满屋。
纷然收穫罢,高廪起相属。
有周成王业,后稷播百谷。
皇天贻来牟,长世自兹卜。
愿言仍岁稔,四海尽蒙福。
今日秋色好,天高景不暄。
清飙动林薄,凉意满丘樊。
俗客无因至,幽禽时自言。
露浓金盏侧,香远玉簪繁。
谁办东山妓,空馀北海尊。
莫吟招隐赋,桂树可攀援。
野雉朝雊雊且飞,谁家女儿采桑归。
欲折花枝插丫髻,还愁草露湿裳衣。
出处由来各有宜,他人何与强吟诗。
千年只有陶彭泽,解印归来更不疑。
止酒陶彭泽,能书王右军。
逃禅宁辟俗,感旧惜离群。
泽国茫茫水,霜空黯黯云。
为农投老去,北望隐思君。