百年往事已陈迹,路旁过者恒咨嗟。
国初归马三阳日,骨肉人閒有相识。
黄氏之子真可怜,不见慈亲眼流血。
誓将筋力穷寰区,东从扶桑抵月窟。
寸心莫移利断金,沧溟不深此恨深。
皇天鉴汝精诚苦,汝水之旁见其母。
髫年失母今白头,历涉艰难几寒暑。
陶然窃负归故乡,山川草木增辉光。
金榜旌标自天降,翰林纪传垂不忘。
群公作歌粲奎壁,牛腰卷轴今犹藏。
安得南陔周雅章,为君放歌歌慨慷。
“群公作歌粲奎壁,牛腰卷轴今犹藏”的上一句是金榜旌标自天降,翰林纪传垂不忘;“群公作歌粲奎壁,牛腰卷轴今犹藏”的下一句是安得南陔周雅章,为君放歌歌慨慷。该诗句出自赵孟頫的作品《题青绥孝子诗》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/113268_11.html
季秋惊见燕山雪,远客淹留愁病身。
憔悴自伤黄菊晚,横斜空忆野梅春。
苍松翠柏争擎重,绀殿红楼迥绝尘。
想得江南犹未冷,嫩橙清酒政尝新。
之子有道气,山居诗兴多。
琴清鹤自舞,林静鸟能歌。
未遂携家隐,深惭辍棹过。
他年从杖屦,养寿向岩阿。
泽雉樊中神不王,白鸥波上梦相亲。
黄尘没马归来晚,只有西山小慰人。
小草幽香动碧池,暖风晴日长新荑。
南窗昼倚绿阴静,听尽行人过马蹄。
悠悠空山云,泱泱长江流。
廊庙意不屑,山泽聊淹留。
故人在天位,高步追巢由。
岂曰子无衣,辛苦被羊裘。
东京多节义,之子乃其尤。
穷居虽独善,辅世岂不优。