初辞水府出,犹带龙宫腥。
发自江湖国,来荣卿相庭。
从风夏云势,上汉古查形。
拂拭鱼鳞见,铿锵玉韵聆。
烟波含宿润,苔藓助新青。
嵌穴胡雏貌,纤铓虫篆铭。
孱颜傲林薄,飞动向雷霆。
烦热近还散,馀酲见便醒。
凡禽不敢息,浮壒莫能停。
静称垂松盖,鲜宜映鹤翎。
忘忧常目击,素尚与心冥。
眇小欺湘燕,团圆笑落星。
徒然想融结,安可测年龄。
采取询乡耋,搜求按旧经。
垂钩入空隙,隔浪动晶荧。
有获人争贺,欢谣众共听。
一州惊阅宝,千里远扬舲。
睹物洛阳陌,怀人吴御亭。
寄言垂天翼,早晚起沧溟。
刘禹锡(772-842)唐代文学家、哲学家。字梦得。洛阳(今河南洛阳)人,自称汉中山靖王刘胜之后,故又称中山人。德宗贞元九年(793)登进士、博学宏词二科,历官监察御史、郎州司马、连州刺史、太子宾客加检校礼部尚书,世称“刘宾客”。为唐代古文运动的积极参加者,与柳宗元并称“刘柳”,又与白居易并称“刘白”。有《刘宾客集》。游览黄鹤楼时曾写下《武昌老人说笛歌》《出鄂州界怀表臣》及《梦黄鹤楼》等诗。►806篇诗文
古诗韵典网提供《和牛相公题姑苏所寄太湖石兼寄李苏州》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《和牛相公题姑苏所寄太湖石兼寄李苏州》出自刘禹锡的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/12304.html
少年负志气,信道不从时。
只言绳自直,安知室可欺。
百胜难虑敌,三折乃良医。
人生不失意,焉能慕知己。
飞雨过池阁,浮光生草树。
新竹开粉奁,初莲爇香注。
野花无时节,水鸟自来去。
若问知境人,人间第一处。
零陵香草满郊坰,丹穴雏飞入翠屏。
孝若归来成画赞,孟阳别后有山铭。
兰陔旧地花才结,桂树新枝色更青。
为报儒林丈人道,如今从此鬓星星。
飞流透嵌隙,喷洒如丝棼。
含晕迎初旭,翻光破夕曛。
馀波绕石去,碎响隔溪闻。
却望琼沙际,逶迤见脉分。
汉寿城边野草春,荒祠古墓对荆榛。
田中牧竖烧刍狗,陌上行人看石麟。
华表半空经霹雳,碑文才见满埃尘。
不知何日东瀛变,此地还成要路津。