臂绡乍惜殷红减,平生意,百劫难忘。
为我飘蓬,由他飞絮,恶风吹堕何方。
燕台尺素,犹自祝胜常。
怪啼痕、浥透香囊。
心知从此别,但寄声珍重,莫更思量。
蜀道如天,侯门似海,陌头容易盼萧郎。
除非是,星轺捧节,便出泸江。
纵然金屋深藏,清笳拍遍,料依旧情伤。
侧身西望貂褕赠,双鱼杳,不上瞿塘。
邛笮烟迷,痒疴瘴合,梦魂可到家乡。
乌衣门巷,别后总凄凉。
又谁过,昔日幽窗。
扫眉安镜处,任泥翻燕垒,蜜涴蜂房。
黄菊休开,紫薇空老,见伊枝叶几回肠。
归来也,重逢满愿。
所愿才偿。
顾贞观(1637-1714) 字华峰,号梁汾。无锡人。清康熙十年(1672)举人。官内阁中书。少与同里严绳孙等结云门社。康熙十五年(1676)馆纳兰明珠家,交性德,与之谋吴兆骞释还事,时人重其风义。性德卒,归里终老。工诗,清微古淡。尤长于词,名与朱彝尊、陈维崧埒,今人以之与纳兰性德、曹贞吉并称为"京华三绝"。所作用笔圆朗,全以情胜,出入南北两宋,而奄有众长。有《纑塘集》、《积书岩集》。词集名《弹指词》。►246篇诗文
古诗韵典网提供《泸江月 寄满愿》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《泸江月 寄满愿》出自顾贞观的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/139443.html
镜里看花发,门前听马嘶。
杏梁何事有单栖。
不见天涯芳信几回疑。
玉炉火候温温也,炼就飞霞,结就丹砂。
一夜华池静月华。
春深景物还多丽,映雪黄芽。
并蒂金花。
持过南国姹女家。
廿年江左知名士。
羡门第、才华如此。
论交吾亦空馀子,端为吾兄屈指。
风流那觉韶光驶。
一笑掇、人间青紫。
英雄儿女神仙事,种种于君芥耳。
水绡一剪,露朵烟丝俱活现。
谁傍花阴,倒卧收香共命禽。
仙娥如画,素影亭亭招不下。
再世齐奴,消得珍珠十斛无。
片帆侧。
斜倚轻衫雪色。
凝眸倦、清镜窈然,隐约仙娥泛寒碧。
霜林泪丝织,翻作春红靓饰。
空濛外、多少远山,犹是青螺黛痕积。
移时共兰鹢。
正乍展香襟,旋散瑶席。
佩珠许傍宫腰摘。
更瑞锦分系,宝钗亲嘱,衍波笺字莫漫湿。
附蘋末吹入。
岑寂。
又如昔。
向洛渚遗尘,步袜重觅。
鸳鸯飞去头俱白。
奈踏浪难稳,鄣风无力。
水云天远,只此意,怎忘得。