臂绡乍惜殷红减,平生意,百劫难忘。
为我飘蓬,由他飞絮,恶风吹堕何方。
燕台尺素,犹自祝胜常。
怪啼痕、浥透香囊。
心知从此别,但寄声珍重,莫更思量。
蜀道如天,侯门似海,陌头容易盼萧郎。
除非是,星轺捧节,便出泸江。
纵然金屋深藏,清笳拍遍,料依旧情伤。
侧身西望貂褕赠,双鱼杳,不上瞿塘。
邛笮烟迷,痒疴瘴合,梦魂可到家乡。
乌衣门巷,别后总凄凉。
又谁过,昔日幽窗。
扫眉安镜处,任泥翻燕垒,蜜涴蜂房。
黄菊休开,紫薇空老,见伊枝叶几回肠。
归来也,重逢满愿。
所愿才偿。
“为我飘蓬,由他飞絮,恶风吹堕何方”的上一句是臂绡乍惜殷红减,平生意,百劫难忘;“为我飘蓬,由他飞絮,恶风吹堕何方”的下一句是燕台尺素,犹自祝胜常。该诗句出自顾贞观的作品《泸江月 寄满愿》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/139443_3.html
帐掩梅花,一炷水沉烟小。
宛转薄衾香不了。
堆窗乱叶,听西风横扫。
才病起,禁得夜深清觉。
喔喔荒鸡,哑哑宿鸟。
明日事、又萦怀抱。
输他痛饮,把馀寒生拗。
判醉也、能抵独眠多少。
几多情、春归莫诉。
下阶亲剪红药。
短檠孤影愁相对,教伴绮窗斟酌。
花睡着。
护一点、檀心不受东风谑。
明朝梳掠。
看镜里芳姿,阿谁较胜,传语问青雀。
琼肌削,似比柔枝更弱。
半开仍锁银錀。
绛绡曾挹经年泪,和露封来灼灼。
休忘却。
休忘却、年时茅屋空山约。
从教零落。
待粉蕊全删,宝华同证,此意尽商略。
湿翠群山,柔丝几树,当年倾国曾来处。
前溪溪畔是谁招,觅个藕花丛里、暂停桡。
烟霭横空,露华如雨,催归却讶舟人语。
西南风紧上轻潮,待得月明同倚、水仙桥。
江南好,秋水晚平桥。
千顷绿沉菱叶雨,十分香散藕花潮。
人倚木兰桡。
冷清清地,便逢欢、也则不情不绪。
况是宵长孤枕侧,挨得几番秋雨。
兰炷微沉,桃笙半叠,送尽炉烟缕。
香浓醉薄,此愁何减羁旅。
不过絮断柔肠,乱蛩枉却,费许多言语。
二十五声清漏永,尽够滴残双箸。
翠湿云鬟,凉侵玉腕,那复催砧杵。
由他梦醒,别来和梦难据。