气挟诗书静,心涵冰雪清。
从龙元特出,绣虎早长鸣。
价与金台重,灯分藜火明。
借才来粉署,列秩领春卿。
手自排缃帙,茶亲洗石铛。
篇章思惨淡,典则议峥嵘。
旧作风骚入,新硎模楷成。
鶱腾争一顾,款恳到诸生。
省事延孤赏,冲襟出至诚。
白圭宁受玷,欹器必防盈。
许客钞残草,横经对短檠。
流风供奉在,泛爱郑庄情。
笑我真牵率,中怀为漫倾。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《赠李梅崖》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《赠李梅崖》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/147640.html
张子天官之大夫,文章冰鉴当代无。
凤池螭陛含香趋,崚峋玉树凌天衢。
少年努力策高足,胡为拂袖归江湖。
神龙矫首不得志,有时戢角走平地。
人生富贵风中尘,蓬转沙飞愁杀人。
要津挂冠那可得,不尔左迁亦抽身。
闻说淮南多桂树,枝叶连蜷暗朝暮。
半亩草堂桂树边,八公蹁跹下烟雾。
张子自是张季鹰,秋风未动思莼羹。
留侯晚逐赤松子,彭泽岂辱陶渊明。
如淮之酒百斛倾,高歌激楚金石声。
东山捉鼻恐不免,请君大笑淮南行。
万里巴西路,孤鸿雨雪天。
荒城看木落,危栈入云悬。
阆苑蛮烟里,琴堂画角边。
长卿行谕蜀,消息报幽燕。
手板劳劳送病身,归魂无路认松筠。
折腰恨乏公田秫,伐竹难填瓠子津。
诗帙久抛非政拙,家园尽典为官贫。
却宜阿鹜先黄土,不待丁宁更嫁人。
尺书何意问王孙,况有新诗共讨论。
吴越骚人雄上国,应刘诸子复西园。
夜阑客梦看梁月,秋近胥涛壮海门。
傥过玄亭系舟楫,好寻丛桂一攀援。
我昔避戎马,间关千里至。
日莫犹独行,有酒不敢醉。
宿雁起我前,惊翔失行次。
不经乱离苦,宁知安乐贵。
万事一皆然,食荼有馀味。