陈与义〔宋朝〕
邺城台殿已荒凉,依旧山河满夕阳。
瓦砾却镵今日砚,似教人世写兴亡。
瓦砾却镵今日砚,似教人世写兴亡。
古诗韵典网提供《赋康平老铜雀砚》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《赋康平老铜雀砚》出自陈与义的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/152784.html
尘起一月忧无禾,瓦鸣三日忧雨多。
书生重口轻肝肾,不如墙角蚯蚓方长哦。
少昊行秋龙洒道,风作万木皆商歌。
病夫强起开户立,万个银竹惊森罗。
人间伟观如此少,倚杖不觉泥及靴。
菊丛攲倒未足道,老境知奈梧桐何。
是事且置当务本,菜圃已添三万科。
密雪来催诗,似怪子不作。
蔽天白漫漫,谁辨鹭与鹤。
坐令天回笑,未受风作恶。
急飞既繁丽,缓舞尤绰约。
稍积草木上,断缟莽联络。
终然要白日,印彼葵与藿。
满眼丰岁意,空诗信难酢。
慎勿辞典衣,已不虑填壑。
姬国馀芳代有人,于今公子秀溪濆。
处心如水尚书市,能赋临流靖节君。
花岛红云春句丽,月梅疏影夜香闻。
囊开古锦湖山出,何意一星窥妙文。
千里烟草绿,连山雨新足。
老牛抱朝饥,向山影觳觫。
犊儿狂走先过浦,却立长鸣待其母。
母子为人实仓廪,汝饱不惭人愧汝。
牧童生来日日娱,只忧身大当把锄。
日斜睡足牛背上,不信人间有广舆。
明窗延静昼,默坐息诸缘。
聊将无穷意,寓此一炷烟。
当时戒定慧,妙供均人天。
我岂不清□,于今醒心然。
炉香袅孤碧,云缕飞数千。
悠然凌空去,缥缈随风还。
世事有过现,薰性无变迁。
应如水中月,波定还自丸。