不应惟是锦织成,正恐更将猩血染。
未开半豆已欲滴,烂吐一庭尤潋滟。
窥月洗雨俱可玩,抹雾横烟猝难掩。
梓泽步障烘晓霞,温泉粉玉临秋鉴。
相逢但欲酣且歌,目送谁言美而艳。
桃花何处容面皮,欲笑春风无乃僭。
光翻牖户翠堆幄,浓逼须眉缬生脸。
裹头朝出常苦晚,烧烛夜看终未厌。
见不数数梦来往,百斛可倾心独欠。
老来世味薄如纸,斩断情根须一敛。
随身鼓笛本游戏,过目埃氛亦俄暂。
明朝风雨未可期,委地泥沙混真滥。
凭君但向雪落时,个里直须勤点检。
李流谦(1123—1176)字无双,号澹斋,绵竹(今四川省绵竹)人,良臣子。以文学知名,尤酷嗜诗,尽取唐以来名辈之作,采其句之杰伟者,类而集之,名《诗林摘奇》。以荫补将仕郎,调成都府灵泉县尉、雅州教授。虞允文宣抚四川,置之幕下,颇有赞画。改奉议郎,通判潼川府。淳熙三年卒,年五十四。遗著由子廉矩编次为《澹斋集》八十九卷,已佚。►652篇诗文
古诗韵典网提供《赋寿康海棠》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《赋寿康海棠》出自李流谦的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/237680.html
薄日烘晴,轻烟笼晓,春风绣出林塘。
笑溪桃,并坞杏,忒㬠寻常。
东君处,没他后、成甚风光。
翠深深,谁教入骨,夜来过雨淋浪。
这些儿颜色,已恼乱人肠。
如何更道,可惜处、只是无香。
梁初奄巴蜀,仍有渡泸人。
汲直馀蒸简,萧翁亦聚尘。
杰魂犹念沛,远梦不归秦。
幻化元超忽,何劳问大钧。
积雨泥断道,扶筇将何之。
愁蹲寡情味,窜壁如蝇痴。
朝暾惠新晴,仙风起衰萎。
振衣欲有诣,扣扉适相期。
百步得精庐,一丈清泠池。
老木围萧森,回风影差差。
向来赫然者,挟冰诵昔非。
晤言意能消,真适神不疲。
鳞游鸟空翔,趣舍各不知。
我闲苦枵馁,吏夺君嗟咨。
拙巧自殊用,静躁亦异宜。
能来共幽旷,合处或在斯。
夜光栖重渊,草木生光辉。
抵鹊者谁子,而况弹病鸱。
我有飞霞裾,云旗驾灵螭。
举头叫阊阖,九万风反低。
敬以赠美人,嘉惠无时衰。
冲暑去何之,城南水竹园。
发箧得秘画,笔老不见痕。
作者非俗士,噞喁不能名。
王郎眼如月,指点见本根。
解衣而盘礴,主人固可人。
虚斋坐修竹,一面当暑烦。
斜阳送暮色,无数乌鸟喧。
漠漠芳树暗,涓涓流水浑。
星斗挂檐端,馀影到清樽。
行觞令不虐,捉麈语不繁。
不知聊尔耳,佳处正难言。
十里登山访定身,衣边犹带簿书尘。
僧厨笋蕨随斋钵,禅窟香灯话宿因。
便可扶犁老岷蜀,已闻传檄定咸秦。
家家钗钏何须惜,难买尧眉一笑春。