不应惟是锦织成,正恐更将猩血染。
未开半豆已欲滴,烂吐一庭尤潋滟。
窥月洗雨俱可玩,抹雾横烟猝难掩。
梓泽步障烘晓霞,温泉粉玉临秋鉴。
相逢但欲酣且歌,目送谁言美而艳。
桃花何处容面皮,欲笑春风无乃僭。
光翻牖户翠堆幄,浓逼须眉缬生脸。
裹头朝出常苦晚,烧烛夜看终未厌。
见不数数梦来往,百斛可倾心独欠。
老来世味薄如纸,斩断情根须一敛。
随身鼓笛本游戏,过目埃氛亦俄暂。
明朝风雨未可期,委地泥沙混真滥。
凭君但向雪落时,个里直须勤点检。
“何许园林春最酽,海棠万万千千点”的下一句是不应惟是锦织成,正恐更将猩血染。该诗句出自李流谦的作品《赋寿康海棠》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/237680_1.html
晚晴吏退漫凭栏,注目溪光巧映山。
忽见渔郎轻荡桨,宛如相见在花间。
百战残兵但揭竿,每闻风鹤意先阑。
怀中鼠腊元非璞,味外盐梅不止酸。
细读知君应掩口,苦吟笑我已刳肝。
中天赫日临无际,一点萤飞宿草寒。
斲月如冰轮,不知几玉斧。
寒光十万里,馀影到牖户。
我病欲强出,瘦骨怯风露。
技痒时不禁,窗隙窥皓素。
年年到中秋,此夕日夜数。
酒熟客不至,景胜人或负。
燕鸿初何心,亦作不相遇。
拊几但悲啸,看剑欲狂舞。
幽虫不相干,空阶自言语。
鸿雁行中接俊游,不将千户比荆州。
自于种种推先手,可但区区放一头。
扬马不妨生绝代,邹枚未肯老诸侯。
天寒翠袖愁如织,应念尘侵季子裘。
等閒驱雪作晴天,夹道从公立万弮。
白甚自矜梅淡伫,青回稍觉麦芊绵。
不知今夕真何夕,共说明年是好年。
舐鼎恐无鸡犬分,一江还我捕鱼船。