遂令东里互邀致,借之双圃娱芳辰。
痴云酿雨雨旋止,霁日含辉更清美。
花间尽晷得盘桓,但费东君为料理。
归来未久檐溜倾,乃信造物真有情。
十分淑景一分在,但愿从此天开明。
一方一曲春有限,芳菲未足舒老眼。
扁舟远欲逐清华,锦绣山川穷胜赏。
维此林峦地虽窄,耸秀流芳亦不恶。
安得良友相追随,步屧生香遍行乐。
只恐囊无贺老诗,不愁屐费阮生蜡。
卫宗武(?—1289),字淇父,自号九山,华亭(今上海松江)人。淳祐中历官尚书郎。开庆元年以奉议郎、监尚书六部门出知常州。终通议大夫。罢归,閒居三十馀年,以诗文自娱。入元不仕,至元二十六年卒。著有《秋声集》。►404篇诗文
古诗韵典网提供《自王园归约诸友山行》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《自王园归约诸友山行》出自卫宗武的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/259495.html
麟经纪载浩岁月,天家妖祥互分别。
所书薄蚀三十六,独于黑夜泯无说。
岂以为阳义所崇,可略者阴辞遂辍。
曩年月蚀无风雨,风雨胡为为月设。
三百六旬惟此宵,羞使望舒颜面缺。
第怪飞廉逞怒号,摆撼广寒枝欲折。
海涛助势捲地来,万户千门一时撤。
天目臲卼秦望摇,奚问区区小丘垤。
明朝揭日出虞渊,疑是天工手亲挈。
群阴散駮世清夷,蛟螭那复为妖孽。
我欲作诗颂阳明,文思久枯笔屡掣。
但愿合璧常光明,年谷顺成风雨节。
中秋把酒对嫦娥,处处团圆天下悦。
青青冢上木,夭矫摩太虚。
日夜之所息,雨露之所濡。
其来至高曾,奚啻五世储。
伟哉廊庙材,而受斤斧屠。
其间钟异质,形气与众殊。
小者近十围,大者百尺躯。
九苞凤可巢,千载苓可锄。
难以刀锯加,俾与玉石俱。
留为龙鸾种,要产驹与雏。
咨汝二十二,结交犹朋徒。
共期松乔寿,以卫龙虎区。
子孙其保之,慎勿使剪除。
毋效发冢儒,假辞取珠襦。
群柏既就歼,所存能几馀。
时哉能得已,涕泣而长吁。
扶杖穿桃岭,山行历几村。
嵚崎穷绝巘,旋折反穷源。
地迥犹仙隐,山多隔市喧。
层峦互将送,不觉月黄昏。
一出四旬归,身谋喜不遗。
歌方想原壤,谶复合龟兹。
厚薄惟求称,死生难预知。
桐棺三寸窆,亦足矫茶毗。
物得气之清,钟秀莫如竹。
是谓东南美,群植可奴仆。
虚心而独立,劲节不回曲。
傍屋著数挺,能洗尘万斛。
截之作凤鸣,雌雄相配六。
杀以为汗青,奚啻十年读。
有体兼有用,迥异凡草木。
骚人互题品,国风尝纪录。
子有步仞丘,殆类筼筜谷。
老筠依云根,错出胜千陆。
矫虔相长雄,高下森立玉。
霏霏雾滴翠,滟滟浪翻绿。
蟠根龙蛇走,密叶鸾凤蹙。
林飙振微响,环佩声戛触。
琐碎流金辉,霁晓弄清旭。
熙阳发菁华,婀娜舞桂纛。
滋萌长云仍,一一锦绷束。
火轮行长空,炎歊暑方酷。
枕簟入幽深,洒若寒露沃。
秋月映婵娟,清影夜相属。
岁寒交胜友,南枝花倚伏。
四序景无涯,风月任追逐。
人谓小渭川,我忝共淇澳。
邀朋对此君,岂惜醉醽醁。
七贤迹已远,遗响犹可续。
冰雪生襟袖,云烟散毫牍。
祇欠与可俦,写入鹅溪幅。