遂令东里互邀致,借之双圃娱芳辰。
痴云酿雨雨旋止,霁日含辉更清美。
花间尽晷得盘桓,但费东君为料理。
归来未久檐溜倾,乃信造物真有情。
十分淑景一分在,但愿从此天开明。
一方一曲春有限,芳菲未足舒老眼。
扁舟远欲逐清华,锦绣山川穷胜赏。
维此林峦地虽窄,耸秀流芳亦不恶。
安得良友相追随,步屧生香遍行乐。
只恐囊无贺老诗,不愁屐费阮生蜡。
“天不怜我老且贫,荒径不可酬华春”的下一句是遂令东里互邀致,借之双圃娱芳辰。该诗句出自卫宗武的作品《自王园归约诸友山行》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/259495_1.html
驾言适东野,聊以慰离索。
摄齐甫升堂,开尊随命酌。
芳鲜罗果羞,珍重如宿约。
主客成五人,爽气涵秋岳。
风生雄辩豪,舂容笑语狎。
曲径行委蛇,幽亭恣盘礴。
团团骈翠树,一一耀丹萼。
葳蕤花四出,氤氲香遍达。
方恨负清赏,不料此行乐。
有女娇娅姹,有子见头角。
举盏竞属赏,此情尤不薄。
英英晚节丛,芳意满篱落。
载酒傥重来,应无爽宿诺。
晚擢亚科跻宪掾,拟航选海竟无缘。
苦吟方与甫俱瘦,疏影俄随逋已仙。
谷水吟编多手泽,广陵琴趣得心传。
年几八秩身何憾,老友凋零重怆然。
晴空擘絮云,残雨收线溜。
晨兴咀落英,风露入怀袖。
远水浮秋容,吟墨写难就。
碧山吾老友,扁舟拟访旧。
公肯从我游,茗饮烹乳窦。
馀寒威压皑浮琼,粉黛群空欠肉屏。
欲著春衫忆纤手,不劳陆展染青青。
清溪溪上山,九山山下水。
山水遥相望,美人隔千里。
飞鸿来远音,老鹤喜得类。
望履杳无从,岂或尼而止。
采兰以为赠,折梅以为寄。
芳馨匪常存,怀想恶能已。
吾衰年几何,岁月犹川逝。
理奥欠析微,书囊未穷底。
古杭可苇航,溪流迅如驶。
虽爽菊秋期,花时更清美。