记金刀素手,同在晴窗。
几度因风残絮,照花斜阳。
谁念我今无肠。
自少年、消磨疏狂。
但听雨挑灯,攲床病酒,多梦睡时妆。
飞花去,良宵长。
有丝阑旧曲,金谱新腔。
最恨湘云人散,楚兰魂伤。
身是客,愁为乡。
算玉箫、犹逢韦郎。
近寒食人家,相思未忘苹藻香。
史达祖,宋开封人,字邦卿,号梅溪。宁宗庆元中,韩侂胄执政,为韩堂吏,掌文书,凡奉行文字、拟帖撰旨,俱出其手。尝陪使臣李壁至金。韩败,被劾,遭黥刑,贬死。工词,多抒写闲情逸致,重形式,追求细腻工巧,与姜夔齐名。有《梅溪词》。►114篇诗文
古诗韵典网提供《寿楼春 寻春服感念》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《寿楼春 寻春服感念》出自史达祖的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/260046.html
秋江带雨,寒沙萦水,人瞰画阁愁独。
烟蓑散响惊诗思,还被乱鸥飞去,秀句难续。
冷眼尽归图画上,认隔岸、微茫云屋。
想半属、渔市樵村,欲暮竞燃竹。
须信风流未老,凭持酒、慰此凄凉心目。
一鞭南陌,几篙官渡,赖有歌眉舒绿。
只匆匆眺远,早觉闲愁挂乔木。
应难禁,故人天际,望彻淮山,相思无雁足。
梦回虚白初生,便疑冷月通窗户。
不知夜久,都无人见,玉妃起舞。
银界回天,琼田易地,晃然非故。
想儿童健意,生愁霁色,情频在、窥帘处。
一片樵林钓浦。
是天教、王维画取。
未如授简,先将高兴,收归妙句。
江路梅愁,灞陵人老,又骑驴去。
过章台,记得春风乍见,倚帘吹絮。
雁足无书古塞幽。
一程烟草一程愁。
帽檐尘重风吹野,帐角香销月满楼。
情思乱,梦魂浮。
缃裙多忆敝貂裘。
官河水静阑干暖,徙倚斜阳怨晚秋。
二月东风吹客袂。
苏小门前,杨柳如腰细。
胡蝶识人游冶地。
旧曾来处花开未。
几夜湖山生梦寐。
评泊寻芳,只怕春寒里。
令岁清明逢上巳。
相思先到溅裙水。
故人溪上,挂愁无奈,烟梢月树。
一涓春水点黄昏,便没顿、相思处。
曾把芳心深相许。
故梦劳诗苦。
闻说东风亦多情,被竹外、香留住。