晴岚暖翠融融处,花影倒窥天镜。
沙浦迥。
看野水涵波,隔柳横孤艇。
眠鸥未醒。
甚占得莼乡,都无人见,斜照起春暝。
还重省。
岂料山中秦晋。
桃源今度难认。
林间即是长生路,一笑元非捷径。
深更静。
待散发吹箫,跨鹤天风冷。
凭高露饮。
正碧落尘空,光摇半壁,月在万松顶。
张炎(1248-1314)宋临安人,祖籍秦州成纪,字叔夏,号玉田,又号乐笑翁。张镃曾孙。幼承家学。宋亡,潜迹不仕,纵游浙东西及江南,曾至元大都,旋返,落拓以终。与周密交厚。工词,多写亡国之痛。研究声律,尤得神解。以春水词得名,人因号曰张春水。有《山中白云词》、《词源》、《乐府指迷》。►302篇诗文
古诗韵典网提供《摸鱼儿 高爱山隐居》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《摸鱼儿 高爱山隐居》出自张炎的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/267697.html
一枝凉玉攲路尘。
下瑶台、疑是梦云。
怕趁取、西风去,被何人、拈住皱裙。
温柔只在秋波里,这些儿、真个动心。
再同饮、花前酒,莫都忘、今夜夜深。
水西船,山北酒,多为买春去。
事与云消,飞过旧时雨。
漫留一掬相思,待题红叶,奈红叶、更无题处。
正延伫。
乱花浑不知名,娇小未成语。
短棹轻装,逢迎断桥路。
那知杨柳风流,树犹如此,更休道、少年张绪。
一春不是不寻春。
终是不忺人。
好怀渐向终年减,对歌钟、浑没风情。
短帽怕黏飞絮,轻衫厌扑游尘。
煖香十里软莺声。
小舫绿杨阴。
梦随蝴蝶飘零后,尚依依、花月关心。
惆怅一株梨雪,明年甚处清明。
林霏散浮暝,河汉空云,都缘水国秋清。
绿房一夜迎向晓,海影飞落寒冰。
蓬莱在何处,但危峰缥缈,玉籁无声。
文箫素约,料相逢、依旧光阴。
登眺尚馀佳兴,零露下衣襟,欲醉还醒。
明月明年此夜,颉颃万里,同此阴晴。
霓裳梦断,到如今、不许人听。
正婆娑桂底,谁家弄笛,风起潮生。
水国浮家,渔村古隐,浪游惯占花深。
犹记得、琵琶半面,曾湿衫青。
不道江空岁晚,桃叶渡、还叹飘零。
因乘兴,醉梦醒时,却是山阴。
投闲倦呼俦侣,竟棹入芦花,俗客难寻。
风渺渺、云拖暮雪,独钓寒清。
远溯流光万里,浑错认、片竹寰瀛。
元来是、天上太乙真人。