惊诗梦、娇莺啼破春悄。
稳将谱字转清圆,正杏梁声绕。
看帖帖、蛾眉淡扫。
不知能聚愁多少。
叹客里凄凉,尚记得当年雅音,低唱还好。
同是流落殊乡,相逢何晚,坐对真被花恼。
贞元朝士已无多,但暮烟衰草。
未忘得春风窈窕。
却怜张绪如今老。
且慰我留连意,莫说西湖,那时苏小。
张炎(1248-1314)宋临安人,祖籍秦州成纪,字叔夏,号玉田,又号乐笑翁。张镃曾孙。幼承家学。宋亡,潜迹不仕,纵游浙东西及江南,曾至元大都,旋返,落拓以终。与周密交厚。工词,多写亡国之痛。研究声律,尤得神解。以春水词得名,人因号曰张春水。有《山中白云词》、《词源》、《乐府指迷》。►302篇诗文
古诗韵典网提供《霜叶飞 毗陵客中闻老妓歌》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《霜叶飞 毗陵客中闻老妓歌》出自张炎的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/267853.html
竹多尘自埽。
幽通径曲,禅房深窈。
空翠吹衣,坐对闲云舒啸。
寒木犹悬故叶,又过了、一番残照。
经院悄。
诗梦正迷,独怜衰草。
幽趣尽属闲僧,浑未识人间,落花啼鸟。
呼酒凭高,莫问四愁三笑。
可惜秦山晋水,甚却向、此时登眺。
清趣少。
那更好游人老。
猗兰声歇。
抱孤琴思远,几番弹彻。
洗耳无人,寂寂行歌古时月。
一笑东风又急。
黯消魂、恨听啼鴂。
想少陵、还叹飘零,遣兴在吟箧。
愁绝。
更离别。
待款语迟留,赋归心切。
故园梦接。
花暗闲门掩飞蝶。
重访山中旧隐,有羁怀、未须轻说。
莫相忘,堤上柳、此时共折。
犀押重帘水院深。
柳绵扑帐昼愔愔。
梦回孤蝶弄春阴。
乍减楚衣收带眼,初匀商鼎熨香心。
燕归摇动护花铃。
好游人老,秋鬓芦花共色。
征衣犹恋去年客。
古道依然黄叶。
谁家萧瑟。
自笑我、如何是得。
酒楼仍在,流落天涯醉白。
孤城寒树美人隔。
烟水此程应远,须寻梅驿。
又渐数、花风第一。
风雨客殊乡。
梧桐傍小窗。
甚秋声、今夜偏长。
忆著旧时歌舞地,谁得似、牧之狂。
茉莉拥钗梁。
云窝一枕香。
醉瞢腾、多少思量。
明月半床人睡觉,听说道、夜深凉。