出自宋朝张炎的《霜叶飞 毗陵客中闻老妓歌》
惊诗梦、娇莺啼破春悄。
稳将谱字转清圆,正杏梁声绕。
看帖帖、蛾眉淡扫。
不知能聚愁多少。
叹客里凄凉,尚记得当年雅音,低唱还好。
同是流落殊乡,相逢何晚,坐对真被花恼。
贞元朝士已无多,但暮烟衰草。
未忘得春风窈窕。
却怜张绪如今老。
且慰我留连意,莫说西湖,那时苏小。
出自宋朝张炎的《霜叶飞 毗陵客中闻老妓歌》
“绣屏开了”的下一句是惊诗梦、娇莺啼破春悄。该诗句出自张炎的作品《霜叶飞 毗陵客中闻老妓歌》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/267853_1.html
老枝无著秋声处,萧萧倦听风雨。
暗饮春腴,欣荣晚节,不载天河人去。
心存太古。
喜冰雪相看,此君欲语。
共倚云根,岁寒羞并岁寒所。
当年曾见汉馆,捲帘频坐对,飞梦湘楚。
叹我重来,何堪如此,落叶空江无数。
盘桓屡抚。
似冉冉吹衣,颇疑非雾。
素壁高堂,晋人清几许。
一夜凝寒,忽成琼树,换却繁华。
因甚春深,片红不到,绿水人家。
眼惊白昼天涯。
空望断、尘香钿车。
独立回风,东阑惆怅,莫是梨花。
济楚衣裳眉目秀。
活脱梨园,子弟家声旧。
诨砌随机开笑口。
筵前戏谏从来有。
戛玉敲金裁锦绣。
引得传情,恼得娇娥瘦。
离合悲欢成正偶。
明珠一颗盘中走。
风月吴娃。
柳阴中认得,第二香车。
春深妆减艳,波转影流花。
莺语滑,透纹纱。
有低唱人誇。
怕误却,周郎醉眼,倚扇佯遮。
底须拍碎红牙。
听曲终奏雅,可是堪嗟。
无人知此意,明月又谁家。
尘滚滚,老年华。
付情在琵琶。
更叹我,黄芦苦竹,万里天涯。
行歌趁月,唤酒延秋,多买莺莺笑。
蕊枝娇小。
浑无奈、一掬醉乡怀抱。
筹花斗草。
几曾放、好春闲了。
芳意阑,可惜香心,一夜酸风扫。
海上仙山缥缈。
问玉环何事,苦无分晓。
旧愁空杳。
蓝桥路、深掩半庭斜照。
馀情暗恼。
都缘是、那时年少。
惊梦回、懒说相思,毕竟如今老。