郯子及师襄,下问曾不耻。
河汾一书生,自谓圣复起。
西京投阁士,敢与孟轲齿。
古人取名廉,后人取名侈。
谁知今人中,复见古君子。
方君帅南越,千载少伦拟。
燕居榜师吴,一谦具四美。
隐之经石门,得名一杯水。
伯始万事优,可但清而已。
官曹服公德,廉仁革贪鄙。
民俗陶公化,淳厚胜奸宄。
蛮獠畏公威,折箠制千里。
老猾惮公明,束手敢干纪。
三城有馀力,一堂仍旧址。
裘带自清閒,宾僚多燕喜。
惟昔开元相,勋业照青史。
胸蟠活国计,试手曾向此。
我公廊庙具,劳外亦久矣。
尺一趣归装,高蹈广平轨。
黄公度(1109—1156),字师宪,号知稼翁,兴化军莆田(今福建莆田)人。绍兴八年举进士第一,授签书平海军判官厅公事。十五年,代还,除秘书省正字。时秦桧当国,坐讥时政,罢为主管台州崇道观。二十一年,通判肇庆府,寻摄守南恩州。决滞讼,除横敛,增学廪,邦人始有登科者。二十六年初召还引对,切陈岭南利病,高宗面授考功员外郎。其年八月卒,年四十八。公度工诗词,有文集十一卷、词一卷,并存。又著《汉书镌误》。►349篇诗文
古诗韵典网提供《题师吴堂》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《题师吴堂》出自黄公度的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/271035.html
吴侯大雅姿,妙龄饱经术。
场屋早蜚声,囊锥颖立出。
携书走帝阍,一第颔髭摘。
夷途骋骏步,霄汉刷健翮。
胸中万馀卷,未试二三策。
谁知廊庙具,反任州县责。
官小不自卑,直道酬平昔。
爱民如爱子,忧国如忧室。
恺悌疲俗苏,廉介贪夫律。
至今遗爱地,籍籍数嘉绩。
松菊动归思,尘埃辞吏役。
挂冠神武门,高卧扬雄宅。
追念平生为,秋毫一无失。
桎梏谢轩冕,膏肓嗜水石。
十载州府间,不见庞公迹。
万事同甑破,百年过箭疾。
呜呼老成人,忽忽就窀穸。
丰碑存众口,馀庆有佳息。
于公虽无憾,岂不为时惜。
作诗遣哀情,诗成转悽恻。
烦君管领东君手,收拾风光尊俎中。
与作遨头共春燕,何须拥鼻学秋虫。
谁怜老子兴不浅,自笑穷人诗转工。
趁取身閒酒价贱,明年此日又西东。
倦仆去复返,怜君归未能。
吟馀幽砌月,梦破短檠灯。
地僻人稀到,书成雁莫凭。
秋风霜翮健,天末看飞腾。
画角城头绕怨音,秋风握手别杯深。
三年故国相从地,万里青云欲别心。
醉罢林霜催菊老,梦回江月转棠阴。
预愁晓色离亭外,衰草撩人思不禁。
文宿动三吴,于门应大儒。
中秋寒律近,九叶瑞蓂敷。
锦被栖郎舍,朱幡镇海隅。
金鳌淹从橐,铜虎暂分符。
德荫纷桃李,仁风暖裤襦。
祝公椿寿永,千岁赞萝图。