李冶〔唐朝〕
朝云暮雨镇相随,去雁来人有返期。
玉枕秪知长下泪,银灯空照不眠时。
仰看明月翻含意,俯眄流波欲寄词。
却忆初闻凤楼曲,教人寂寞复相思。
玉枕秪知长下泪,银灯空照不眠时。
仰看明月翻含意,俯眄流波欲寄词。
却忆初闻凤楼曲,教人寂寞复相思。
古诗韵典网提供《感兴》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《感兴》出自李冶的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/42613.html
人道海水深,不抵相思半。
海水尚有涯,相思渺无畔。
携琴上高楼,楼虚月华满。
弹著相思曲,弦肠一时断。
最爱纤纤曲水滨,夕阳移影过青蘋。
东风又染一年绿,楚客更伤千里春。
低叶已藏依岸棹,高枝应闭上楼人。
舞腰渐重烟光老,散作飞绵惹翠裀。
相看指杨柳,别恨转依依。
万里江西水,孤舟何处归?
湓城潮不到,夏口信应稀。
唯有衡阳雁,年年来去飞。
翠融红绽浑无力,斜倚栏干似诧人。
深处最宜香惹蝶,摘时兼恐焰烧春。
当空巧结玲珑帐,著地能铺锦绣裀。
最好凌晨和露看,碧纱窗外一枝新。
离人无语月无声,明月有光人有情。
别后相思人似月,云间水上到层城。