李冶〔唐朝〕
离人无语月无声,明月有光人有情。
别后相思人似月,云间水上到层城。
别后相思人似月,云间水上到层城。
古诗韵典网提供《明月夜留别》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《明月夜留别》出自李冶的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/42630.html
妾家本住巫山云,巫山流泉常自闻。
玉琴弹出转寥夐,直是当时梦里听。
三峡迢迢几千里,一时流入幽闺里。
巨石崩崖指下生,飞泉走浪弦中起。
初疑愤怒含雷风,又似呜咽流不通。
回湍曲濑势将尽,时复滴沥平沙中。
忆昔阮公为此曲,能令仲容听不足。
一弹既罢复一弹,愿作流泉镇相续。
莫漫恋浮名,应须薄宦情。
百年齐旦暮,前事尽虚盈。
愁鬓行看白,童颜学未成。
无过天竺国,依止古先生。
尺素如残雪,结为双鲤鱼。
欲知心里事,看取腹中书。
相看指杨柳,别恨转依依。
万里江西水,孤舟何处归?
湓城潮不到,夏口信应稀。
唯有衡阳雁,年年来去飞。
朝云暮雨镇相随,去雁来人有返期。
玉枕秪知长下泪,银灯空照不眠时。
仰看明月翻含意,俯眄流波欲寄词。
却忆初闻凤楼曲,教人寂寞复相思。