年来抱女心甚怜,却悔从前空慷慨。
女生一岁眉目扬,笑指兄姊罗成行。
镜里娇啼映窗牖,床前学步牵衣裳。
春风吹蒐蒐不住,来从何来去何去。
锦褓曾占梦月时,玉钱又哭埋香处。
乾坤得失安有凭,昨日桨极今哀生。
常怪他人不快意,乃知我辈真钟情。
皇天能生亦能死,造物弄人每如此。
云散云凝亦偶然,花开花谢缘何事。
妇人性痴还过伤,奔走叫号如病狂。
作诗示妻兼自解,转见人间父母肠。
何景明(1483-1521)字仲默,号白坡,又号大复山人。信阳人。八岁能作文,十五中举人。弘治十五年进士,授中书舍人。正德初,刘瑾用事,谢病归。瑾败,以荐除中书。时武宗多以佞幸为义子。景明疏言“义子不当蓄,宦官不当宠”。官至陕西提学副使,以病投劾归,抵家而卒。与李梦阳齐名,主张“文必秦汉,诗必盛唐”。时人言天下诗文必称“何李”。又与边贡、徐祯卿并称四杰,及康海、王九思、王廷相称七才子,即所谓“前七子”。然何、李成名之后,论诗每相牴牾。申何者谓何诗俊逸,李诗粗豪,盖风格实有区别。有《大复集》、《雍大记》、《四箴杂言》。►1601篇诗文
古诗韵典网提供《哭幼女行》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《哭幼女行》出自何景明的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/66809.html
槛倚崩沙出,篱通乱水过。
家人休埽石,自爱碧苔多。
仙省新诗几度传,一吟乡思一凄然。
许身自比南金重,浪迹聊为曲木全。
燕地湖山春酒畔,楚天风雨夜灯前。
看云听鸟同今日,跃马登龙忆往年。
清平县之令,不识何为者。
庭前长野桑,庭后长山槚。
猛虎上我城,青狨啼我舍。
昨日出城去,骑马到部下。
部民道遮之,持刀杀其马。
入门顾妻子,所居无完瓦。
秋风吹树木,白日落原野。
永夜空城中,哀哀泪如泻。
玉垒青城万里山,亦知归兴满乡关。
沙边返照寒将敛,江上行云晚未还。
道路南来多壅隔,云霄北望少追攀。
曳裾受简皆清事,莫向沧浪羡我閒。
急杵繁沾一郡秋,西风落月万家楼。
不知塞下征人怨,但见闺中少妇愁。