下田亦作十字坼,上田禾苗等枯蓬。
黄衣道士穷法术,讹言天意当乾封。
去年荒旱苦乏食,县令唶血鞭耕农。
蜂喧蚁屯不肯靖,九死那惜罹凶终。
愚民可惩亦可闵,仁者终愿全哀鸿。
今年旱魃复为虐,天高难问真梦梦。
传闻金坛溧水间,蝗蝻过处田俱空。
义兴百里染沴气,老耆憔悴连儿童。
往者湛恩下南国,截漕十万防灾凶。
出陈易新有良法,要令江左无疲癃。
黠吏饱死穷檐饿,官长何必皆瘖聋。
养鹯驱爵岂天意,转瞬赫怒回宸衷。
夜深不眠坐待旦,海峤月出天之东。
仰首商声诵云汉,忍令雕敝丁吾躬。
沈德潜(1673-1769) 字确士,号归愚。江苏长洲(今苏州)人。早贫,以授徒教馆为生40余年,科举试十七次始中,年已六十七,备享乾隆荣宠,官至内阁学士兼礼部侍郎。早年师从叶燮学诗。高宗赐诗极多。卒谥文悫。论诗专主格律,所作平正通达,然实乏才气。有选本《唐诗别裁》、《明诗别裁》、《国朝诗别裁》、《古诗源》,著有《竹啸轩诗钞》、《归愚诗文钞》、《说诗晬语》。四十三年,徐述夔案起,以曾为徐氏《一柱楼诗》作序,夺谥,并毁墓碑。►3203篇诗文
古诗韵典网提供《复旱》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《复旱》出自沈德潜的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/98331.html
荷锸吾生事,怜君死未埋。
一棺依古佛,千里阻清淮。
儿子寒披葛,姬人病典钗。
还思少年日,裘马洛阳街。
传来天藻下衡庐,异数犹颁去国馀。
寒士旧曾依涧壑,诗人老矣注虫鱼。
遗荣疏广同归里,解组知章并遂初。
应有白虹千丈起,赐书光气烛空虚。
虎阜聊云卧,青山竟可赊。
忧民还有泪,报国已无家。
病蓄三年艾,閒看七里花。
海疆沈竹楗,何日障风沙。
凤皇山下旧东华,一带荒林噪乱鸦。
废殿有人携杖履,掖门无树挂袈裟。
朝周玉马悲元子,卧棘铜驼叹永嘉。
惟有翩翾双蛱蝶,春来还觅苑墙花。
谢傅门庭代秉钧,鸿文早占凤池春。
参机密勿来三殿,开府东南记五巡。
寸寸丹衷惟报国,丝丝华发总忧民。
秦滇吴蜀邀宸眷,频许苍生倚重臣。