下田亦作十字坼,上田禾苗等枯蓬。
黄衣道士穷法术,讹言天意当乾封。
去年荒旱苦乏食,县令唶血鞭耕农。
蜂喧蚁屯不肯靖,九死那惜罹凶终。
愚民可惩亦可闵,仁者终愿全哀鸿。
今年旱魃复为虐,天高难问真梦梦。
传闻金坛溧水间,蝗蝻过处田俱空。
义兴百里染沴气,老耆憔悴连儿童。
往者湛恩下南国,截漕十万防灾凶。
出陈易新有良法,要令江左无疲癃。
黠吏饱死穷檐饿,官长何必皆瘖聋。
养鹯驱爵岂天意,转瞬赫怒回宸衷。
夜深不眠坐待旦,海峤月出天之东。
仰首商声诵云汉,忍令雕敝丁吾躬。
“夜深不眠坐待旦,海峤月出天之东”的上一句是养鹯驱爵岂天意,转瞬赫怒回宸衷;“夜深不眠坐待旦,海峤月出天之东”的下一句是仰首商声诵云汉,忍令雕敝丁吾躬。该诗句出自沈德潜的作品《复旱》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/98331_14.html
梦醒怀故园,三千有馀里。
霜月满虚窗,寒鸡唱初起。
人同科上槁,地似纥干山。
老屋僵孤客,穷阴闭两间。
炉疑灰宿火,风欲撼重关。
更念淮徐路,流亡正未还。
办将布袜与青鞋,中岁抽身亦复佳。
归里埙篪分雅乐,留宾葵藿饫清斋。
五云渺渺前尘梦,十亩闲闲佚士怀。
况有丘迟共初服,一竿取次钓清淮。
尺地能生草,寸烛能照人。
丈夫既富贵,奈何利一身。
膏腴连万顷,甲第通青云。
骨肉等行路,谁念病与贫。
所亲尚如此,功名焉足论。
五出筛筛下,偏乘暖律回。
谁云不到地,知是欲侵梅。
雁路迷难返,莺林冷未来。
此时豪贵客,先上望春台。