出自宋朝吴文英的《扫花游/扫地游 其二 春雪》
步帷素袅。
想玉人误惜,章台春老。
岫敛愁蛾,半洗铅华未晓。
舣轻棹。
似山阴夜晴,乘兴初到。
心事春缥缈。
记遍地梨花,弄月斜照。
旧时斗草。
恨凌波路钥,小庭深窈。
冻涩琼箫,渐入东风郢调。
暖回早。
醉西园、乱红休扫。
出自宋朝吴文英的《扫花游/扫地游 其二 春雪》
“醉西园、乱红休扫”的上一句是暖回早。该诗句出自吴文英的作品《扫花游/扫地游 其二 春雪》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/110843_13.html
问流花,寻梦草,云暖翠微路。
锦雁峰前,浅约昼行处。
不教嘶马飞春,一奁越镜,那销尽、红吟绿赋。
送人去。
长丝初染柔黄,晴和晓烟舞。
心事偷占,莺漏汉宫语。
趁得罗盖天香,归来时候,共留取、玉阑春住。
水园沁碧,骤夜雨飘红,竟空林岛。
艳春过了。
有尘香坠钿,尚遗芳草。
步绕新阴,渐觉交枝径小。
醉深窈。
爱绿叶翠圆,胜看花好。
芳架雪未扫。
怪翠被佳人,困迷清晓。
柳丝系棹。
问阊门自古,送春多少。
倦蝶慵飞,故扑簪花破帽。
酹残照。
掩重城、暮钟不到。
秦黛横愁送暮云。
越波秋浅暗啼昏。
空庭春草绿如裙。
彩扇不歌原上酒,青门频返月中魂。
花开空忆倚阑人。
送秋云万里,算舒卷、总何心。
叹路转羊肠,人营燕垒,霜满蓬簪。
愁侵。
庾尘满袖,便封侯、那羡汉淮阴。
一醉莼丝脍玉,忍教菊老松深。
离音。
又听西风,金井树、动秋吟。
向暮江目断,鸿飞渺渺,天色沈沈。
沾襟。
四弦夜语,问杨琼、往事到寒砧。
争似湖山岁晚,静梅香底同斟。
香袅红霏,影高银烛,曾纵夜游浓醉。
正锦温琼腻。
被燕踏、暖雪惊翻庭砌。
马嘶人散后,秋风换、故园梦里。
吴霜融晓,陡觉暗动偷春花意。
还似。
海雾冷仙山,唤觉环儿半睡。
浅薄朱唇,娇羞艳色,自伤时背。
帘外寒挂淡月,向日秋千地。
怀春情不断,犹带相思旧字。