岂知太虚忽生白。
恍如长夜今复晓。
紫阳仙翁见本根,白波开天馀浩渺。
胸中盘曲此高寒,曾梦肝肠倚天表。
苍崖飞来天出巧,为护烟岚翠如扫。
万缕寒烟吹不举,静秀依依见娟好。
此时先生一开轩,平生壁立今玉峭。
脚底游尘软更红,黑头扰扰谁为雄?
临风回首三太息,安得置此冰壶中。
西山秀色千万重,一顾可洗浮云空。
遥望飞泉驾远壑,中有一路开双松。
人间风日不到处,来访轩中雪翠翁。
“岂知太虚忽生白”的上一句是西山万古青未了,黛绿鬟云已倾倒;“岂知太虚忽生白”的下一句是恍如长夜今复晓。该诗句出自刘因的作品《雪翠轩》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/112108_2.html
世上悠悠尽自争,眼中隐隐放教平。
飞蝇触鼻人争怒,落叶临头我谩惊。
既有阳秋暗消长,何须青白太分明。
蒺藜原上清霜重,辛苦十年跣足行。
天风吹云送星槎,苍鳞道前牵紫霞。
凤凰呈舞月妃和,飘飘来自金母家。
金母临行有奇赠,玉箫璚管声清佳。
嘱我醒时无泄露,恐世知子生諠哗。
明朝梦觉莫惊怪,异香冉冉浮窗纱。
大行鳞甲摇晴空,层楼一夕蟠白虹。
天光物色惊改观,少微今在青云中。
初疑平地立梯磴,清风西北天门通。
又疑三山浮海至,载我欲去扶桑东。
雯华宝树忽当眼,拍肩爱此金仙翁。
金仙一梦一千载,腾掷变化天无功。
万象绕口恣喷吐,坐令四海皆盲聋。
千池万沼尽明月,长天一碧无遗踪。
我生玄感非象识,此眼此臂将安庸。
海岳神光埋禹鼎,人间诡态何由穷。
金天月窟尔乡国,玉毫万丈须弥峰。
一杯径欲呼与语,为我返驾随西风。
堂堂全赵思一豁,江山落落吾心胸。
中原左界此重镇,形势彷佛馀兵冲。
歌舞遗台土花碧,旗帜西山霜叶红。
乾坤割裂万万古,乌鸢蝼蚁为谁雄?
滹水悠悠自东注,落日渺渺明孤鸿。
坐久苍苔如见侵,携筇随水就轻阴。
松风自厌滩声小,云影旋移山色深。
游丝困无力,欲起重悠飏。
芳草落花满,相思春昼长。