缟衣綦履性所适,明珰不羡青珊瑚

出自清朝宋琬的《贞媛竞烈篇

三晋由来多义媛,津吏之女弓工妻。
不惜捐躯脱父难,高风千古难攀跻。
河东侯氏家素封,森森二子如游龙。
乡里咸推万石君,闺门之内何雍容。
大妇能条桑,少妇职中厨。
婉彼诸小姑,年各十五馀。
缟衣綦履性所适,明珰不羡青珊瑚
女史幼娴张壮武,文雅还过班婕妤。
夜织流黄不下堂,阿母顾之颜相庄。
春风高绾珍珠箔,乳燕交栖文杏梁。
一朝冀北起风尘,戈鋋蔽日来黄巾。
軨前人头后妇女,大搜里巷罗金银。
尽室吞声哭掩面,阿母从容色不变。
手指寒泉顾两男,以井为棺汝我殓。
诸妇跃入诸姑随,牵衣连袂如鱼贯。
更有婢妾三五人,含笑相将赴幽竁。
生当侍侧死当媵,皓齿明眸托修绠。
帘幕三秋锦瑟寒,辘轳千尺芙蓉冷。
愿将碧水照丹心,耻向黄沙筑青冢。
韩侯白马从东来,停车再拜为徘徊。
輶轩使者报天子,千年再见青陵台。
吁嗟乎,生民不幸逢天宝,家室仳离不自保。
多少悬金拖玉人,左建高牙右羽葆。
塌翼垂头安足论,终当汩没如秋草。
谁为刘向操彤管,似此幽贞世所罕。
人生百年会有尽,茫茫天地孰修短。
老夫作歌情默默,唾壶击缺悲填臆。
君不见豫让桥边日月昏,坐令壮士无颜色。

拼音解读

sān jìn yóu lái duō yì yuán ,jīn lì zhī nǚ gōng gōng qī 。
bú xī juān qū tuō fù nán ,gāo fēng qiān gǔ nán pān jī 。
hé dōng hóu shì jiā sù fēng ,sēn sēn èr zǐ rú yóu lóng 。
xiāng lǐ xián tuī wàn shí jun1 ,guī mén zhī nèi hé yōng róng 。
dà fù néng tiáo sāng ,shǎo fù zhí zhōng chú 。
wǎn bǐ zhū xiǎo gū ,nián gè shí wǔ yú 。
gǎo yī qí lǚ xìng suǒ shì ,míng dāng bú xiàn qīng shān hú
nǚ shǐ yòu xián zhāng zhuàng wǔ ,wén yǎ hái guò bān jié yú 。
yè zhī liú huáng bú xià táng ,ā mǔ gù zhī yán xiàng zhuāng 。
chūn fēng gāo wǎn zhēn zhū bó ,rǔ yàn jiāo qī wén xìng liáng 。
yī cháo jì běi qǐ fēng chén ,gē chán bì rì lái huáng jīn 。
líng qián rén tóu hòu fù nǚ ,dà sōu lǐ xiàng luó jīn yín 。
jìn shì tūn shēng kū yǎn miàn ,ā mǔ cóng róng sè bú biàn 。
shǒu zhǐ hán quán gù liǎng nán ,yǐ jǐng wéi guān rǔ wǒ liàn 。
zhū fù yuè rù zhū gū suí ,qiān yī lián mèi rú yú guàn 。
gèng yǒu bì qiè sān wǔ rén ,hán xiào xiàng jiāng fù yōu cuì 。
shēng dāng shì cè sǐ dāng yìng ,hào chǐ míng móu tuō xiū gěng 。
lián mù sān qiū jǐn sè hán ,lù lú qiān chǐ fú róng lěng 。
yuàn jiāng bì shuǐ zhào dān xīn ,chǐ xiàng huáng shā zhù qīng zhǒng 。
hán hóu bái mǎ cóng dōng lái ,tíng chē zài bài wéi pái huái 。
yóu xuān shǐ zhě bào tiān zǐ ,qiān nián zài jiàn qīng líng tái 。
yù jiē hū ,shēng mín bú xìng féng tiān bǎo ,jiā shì pǐ lí bú zì bǎo 。
duō shǎo xuán jīn tuō yù rén ,zuǒ jiàn gāo yá yòu yǔ bǎo 。
tā yì chuí tóu ān zú lùn ,zhōng dāng gǔ méi rú qiū cǎo 。
shuí wéi liú xiàng cāo tóng guǎn ,sì cǐ yōu zhēn shì suǒ hǎn 。
rén shēng bǎi nián huì yǒu jìn ,máng máng tiān dì shú xiū duǎn 。
lǎo fū zuò gē qíng mò mò ,tuò hú jī quē bēi tián yì 。
jun1 bú jiàn yù ràng qiáo biān rì yuè hūn ,zuò lìng zhuàng shì wú yán sè 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

作者介绍

宋琬

宋琬

宋琬(1614-1673) 字玉叔,号荔裳。山东莱阳人。顺治四年进士。授户部主事,累迁浙江按察使。顺治中,康熙初两遭诬告,被囚数年。晚年复起为四川按察使。工诗,与施闰章并称"南施北宋",加严沆、丁澎、陈祚明、张文光、赵宾又有"燕台七子"之目。其诗以才情隽丽、格合声谐见称。其词有"忧谗"之语,人服其赋情之真挚、用语之苍古。有《安雅堂全集》。词集名《二乡亭词》。►1783篇诗文

“缟衣綦履性所适,明珰不羡青珊瑚”的上一句是婉彼诸小姑,年各十五馀;“缟衣綦履性所适,明珰不羡青珊瑚”的下一句是女史幼娴张壮武,文雅还过班婕妤。该诗句出自宋琬的作品《贞媛竞烈篇》。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/114934_7.html