出自宋朝赵长卿的《胜胜慢/声声慢 其一 草词》
几许芳心,还解报得春晖。
当时谢郎梦里,似慇勤、传与新诗。
却为甚、动长门怨感,南浦伤离。
追想天涯行客,应解拥车轮,步步相随。
惆怅如丝,正是欲断肠时。
凭高望中不见,路悠悠、南北东西。
春去也,怨王孙、犹自未归。
出自宋朝赵长卿的《胜胜慢/声声慢 其一 草词》
“当时谢郎梦里,似慇勤、传与新诗”的上一句是几许芳心,还解报得春晖;“当时谢郎梦里,似慇勤、传与新诗”的下一句是却为甚、动长门怨感,南浦伤离。该诗句出自赵长卿的作品《胜胜慢/声声慢 其一 草词》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/116250_3.html
初过菊花天,饯送月宫仙客。
丹桂拒霜浓淡,映眉间黄色。
红裙歌夜饮离觞,努力赴勍敌。
惟愿捷书来到,道一声都得。
麦畦匀绿。
枝头屑屑飞梅玉。
伤心何事人南北。
断尽回肠,忍听阳关曲。
倚窗青荫亭亭竹。
好风敲动声相续。
夜阑怕见银台烛。
会得离情,他也泪速速。
懊恼平生,奈天赋、恩情太薄。
二三岁、看伊受尽,眼尖眉角。
记得当初低耳畔,是谁先有于飞约。
惟到今、刬地误盟言,还先恶。
天眼见,人难托。
天易感,人难吒。
人心险,天又怎生捉摸。
莫问傍人非与是,手儿但把心儿托。
便不成、厮守许多时,乾休却。
玉妃整佩,绛节参差御。
一笑唤春回,正江南、天寒岁莫。
孤标独立,占断世间香,云屋冷,雪篱深,长记西湖路。
人间尘土,不是留花处。
羌管一声催,碎琼瑶、纷纷似雨。
枝头著子,聊与世调羹,功就后,盍归休,还记来时不。
玉龙声杳,正瑶台曲舞,香山初彻。
褪粉掐酥千万颗,满地平铺银雪。
草褥香茵,苔钱买住,留待黄昏月。
有人妆罢,对花凝伫愁绝。
休更恨落羞开,东君情分,自古多离别。
好把芳心收拾取,与个和羹人说。
摆脱风尘,消停酸苦,终有成时节。
浮花浪蕊,到头不是生活。