出自宋朝赵长卿的《瑞鹤仙 归宁都,因成,寄暖香诸院》
算年年底事,长为旅也。
凄惶受尽也。
把良辰美景,总成虚也。
自嗟叹也。
这情怀、如何诉也。
谩愁明怕暗,单栖独宿,怎生禁也。
闲也。
有时临镜,渐觉形容,日销减也。
光阴换也。
空孤负、少年也。
念仙源深处,暖香小院,赢得群花怨也。
是亏他见了,多教骂几句也。
出自宋朝赵长卿的《瑞鹤仙 归宁都,因成,寄暖香诸院》
“空孤负、少年也”的上一句是光阴换也;“空孤负、少年也”的下一句是念仙源深处,暖香小院,赢得群花怨也。该诗句出自赵长卿的作品《瑞鹤仙 归宁都,因成,寄暖香诸院》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/116415_11.html
露挹新荷扑鼻香。
恼人更漏响浪浪。
柳梳斜月上纱窗。
小醉耳边私语好,五云楼阁羡刘郎。
酒阑烛暗断回肠。
夕阳低尽,望楚天空阔,稀星帘幕。
莫霭横江烟万缕,照水参差楼阁。
两两三三,楼前归鹭,飞过阑干角。
霜风何事,绕檐吹动寂寞。
消散我已忘机,而今百念,灰了心头火。
对酒当歌浑冷淡,一任他懑嗔恶。
松竹园林,柳梧庭院,自有人间乐。
闲云休问,去来本是无著。
雕墙风定,绮窗烛灺,沉吟独坐。
料雪霜深处,司花神女,暗里焚百和。
恼人一阵香初过。
把清愁熏破。
更那堪得,冰姿玉貌,痛与惜则个。
湖光乘雨碧连天。
绕堤映、草色芊芊。
舞风杨柳欲撕绵。
依依起翠烟。
还是春风客路,对花时、空负蝉娟。
暮寒楼阁碧云间。
罗袖成斑。
人随社节去匆匆。
此恨几时穷。
阳台寂寞,巫山凄惨,云雨成空。
芭蕉密处窗儿下,冷落旧香中。
黄昏静也,蛩声满院,明月清风。