陈元佐、万孝杰、童侃又作《梅溪多士赋》,通前后八年间凡一百二十人而并列之,文工而事益详。
予于是采二赋之馀意,变声律而古之,先美后规,效古人劝讽之旨,非敢以文戏也。
目曰《梅溪题名赋》。
自渊献而逮乎敦牂兮,顷十朋而今百朋。
斋敞八而堂虚一兮,咸与贤而与能。
余宗旦而罔有一德兮,敢不希仲舒之明经。
幸诸友能祖说之逊志兮,又恪希颜回之服膺。
乃有汾晋五士,汉唐群英,郑国七子,凉州三明,器成三足之鼎,才宜九佐之卿。
有一瑞兮冲远之鹗,有千里兮图南之鹏。
莫不端武升堂,敦诗趋庭,如璧之莹,如芷之馨,如㮤之茂,如椿之灵,如楩楠之美,如松梓之青。
森乎如钺之可畏,轰乎如震之可惊,皎乎如海峤之吐明月,耿乎如长庚之辉众星,昂昂乎如季梁之梗槩,孜孜乎卫伯玉之老成。
可居天任而泽远,可为王佐而扬庭,可起傅岩之筑,可同舜佐之登。
宪一夔而乐作炳伯虎而文兴。
肇辉先之德业,谐兴祖之家声。
汝文兮宜月选而季诠,汝弼兮必类进而方升。
逖矣乎,有来二客,业彼管城,名列甲乙,字篆丙丁,如翼斯飞,如璘斯荧,灿银钩与玉箸,俨壁上之题名。
吾徒之秀,乃有词赋兮少云之作;
太原之老,乃变声律兮祖舜之赓。
于是阐大猷而溥告之曰:学必剖藩篱而克己,道必舍蹊径而中行。
先之以孝忱之意,申之以敦信之诚。
礼欲安上兮必先自治,仁欲及远兮慎毋自矜。
湛万顷以窥宪,妙一唯之悟曾。
祖伊尹畎亩之乐,振仲尼文教之鸣,玩蒙亨之爻象,俟泰来而汇征。
勿务世华而起文通之附,勿求必达而贪季孙之荣。
穷则隐居,达斯大亨。
凡百君子,毋渝此盟。