因君谈旧游,恍如常相从。
江淮历历转湘浦,裘马意气传边烽。
吾尝汎大江,祇见匡庐松。
乘风醉卧帆影底,高浪直溅岚光浓。
日暮泊船时,是时方严冬。
雪花压船船背重,缆摇舵鼓声如钟。
当年意浅语不到,无句可写波涛舂。
君诗乃如许,景物不易供。
尽归一毫端,状出三飞龙。
人间胜处贵著眼,虽有此兴无由逢。
钱唐山水亦自好,奈何薄宦难从容。
南高北高一千丈,潮头日夜鸣灵踪。
应有隐者为识赏,青鞋布袜扶杖筇。
君无诧彼我愧此,急还诗卷心徒忪。
“平生未踏洞庭野,亦不曾登南岳峰”的下一句是因君谈旧游,恍如常相从。该诗句出自韩淲的作品《书姜白石昔游诗后》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/174306_1.html
意行无东西,偶成一段奇。
寻山得幽伴,遂尔相娱嬉。
水涉渔梁窄,山循鸟道危。
每惭衣上尘,素染已如淄。
新安山水邦,寺屋多断碑。
摩挲青莓苔,往往识岁时。
所贵眼界阔,岂畏足力疲。
榜舟或扶舆,上下适其宜。
吊古践陈迹,怀贤理前规。
吕侯读书堂,遗祀留丰姿。
恨生异代深,遐躅无由随。
寂寥付短篇,酩酊持屈卮。
是日颇款曲,有时还切偲。
虽云各笑语,卒复度礼仪。
英英钓濑仙,其学夙素知。
譬彼巨渊薮,蟠伏豹与螭。
一旦奋迅去,谁复维絷之。
观乎律调雅,益悼馀子卑。
示我千百年,匪特用自怡。
传玩入铃斋,使君亦伸眉。
由来绝俗士,定有惊人诗。
激烈薄层穹,豁达开晴曦。
况同陟山颠,又已还水涯。
物色既甚富,身世真若遗。
昨非兴寄清,曷浣穷陋悲。
白雪本寡和,载赓思尤迟。
水南著我登高处,风急山篱带薄云。
从昔骚人爱重九,冥鸿天际有遗音。
伯氏心轩渠,其迹则隐耀。
仲氏迹回翔,其心则显道。
心迹亘乾坤,学力贵阃奥。
吾非六十化,事物岂至到。
宿简流绪长,家国治谁告。
玉石村前捧檄来,冰溪兰若小徘徊。
因僧定可了禅悦,与俗何能辜雅怀。
秋到山林风未脱,凉生絺绤雨须催。
遥知有句曾吟不,想象章泉更乐哉。
斋楼之名散庵立,时哉时哉贵翔集。
训行处仁要领会,德成胜非由所习。
眼高四海远者远,知效一官急者急。
工夫当思寸阴竞,渊源不可短绠汲。