出自宋朝毛幵的《燕山亭 勔侄求睡红亭为赋》
霞散锦舒,密映窥,亭亭万枝开遍。
一笑嫣然,犹记有、画图曾见。
无伴。
初睡起,昭阳弄妆日晚。
长是相趁佳期,有寻旧流莺,贪新双燕。
惆怅共谁,细绕花阴,空怀紫箫凄怨。
银烛光中,且更待、夜深重看。
留恋。
愁酒醒、霏千片。
出自宋朝毛幵的《燕山亭 勔侄求睡红亭为赋》
“无伴”的上一句是一笑嫣然,犹记有、画图曾见;“无伴”的下一句是初睡起,昭阳弄妆日晚。该诗句出自毛幵的作品《燕山亭 勔侄求睡红亭为赋》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/196593_4.html
濩落难容,崎岖堪笑,一年陆走川浮。
又携妻子,两度过神州。
紫蟹鲈鱼正美,凉天气、恰傍中秋。
今宵意,无人伴我,快泻玉双舟。
功名,聊尔耳,千金聘楚,万户封留。
又争如物外,闲旷优游。
好在东阡北陌,相从有、诸老风流。
家山近,归休去也,不上望京楼。
新禽初弄舌,东郊外、催尔踏青期。
渐晴滟翠漪,惠风骀荡,暖蒸红雾,淑景辉迟。
粉墙外,杏花无限笑,杨柳不胜垂。
闲里岁华,但惊萧索,老来心赏,尤惜芳菲。
平生歌酒地,空回首,惆怅触绪沾衣。
谁见素琴翻恨,青镜留悲。
念千里云遥,暮天长短,十年人杳,流水东西。
惟有寄情芳草,依旧萋萋。
华灯收尽雪初残。
踏青还尔游盘。
落梅强半已飞翻。
刬地春寒。
多病故人日远,几时双燕来还。
可怜楼上一凭栏。
不见长安。
汉业中兴彼一时,先生名与日星垂。
南阳遗庙今荒草,何似桐江百世祠。
夜色侵霜,萧萧络纬啼金井。
梦寒初警。
一倍铜壶永。
无限思量,展转愁重省。
熏炉冷。
起来人静。
窗外梧桐影。