临轩策士必亲览,鸿文独高翰墨场。
都人争看状元出,九衢车马何煌煌。
贵名一日动天地,破卵插翼飞鸾凰。
螭头献纳近日月,谓公远器宜庙堂。
麟符虎节下霄汉,双旗忽开南斗傍。
朝廷已知弱翁治,行且大用归岩廊。
江边野老病初起,始欲杖策窥门墙。
“垂旒画衮云绣裳,天子择日开明光”的下一句是临轩策士必亲览,鸿文独高翰墨场。该诗句出自王庭圭的作品《谒王宣子舍人》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/217328_1.html
扬州庙下子规啼,曾看花开万玉妃。
二十四桥明月夜,春风十里捲帘时。
北人愁听江南曲,细草新蒲几回绿。
当年避敌初渡南,千官苍黄饭不足。
中原乱后又逢春,边头只道无烟尘。
迩来公卿不生事,此事必属非常人。
我曹生长江南乐,岂料翻成风土恶。
湖海元龙气尚豪,赠我新诗何璀错。
拾遗后出最能文,脩椽大屋今荒坟。
远孙高材淹管库,犹能落笔生烟云。
山城相遇初相喜,共论大梁人物美。
莫学夷门抱关吏,谋窃兵符椎晋鄙。
共坐南窗待月明,云间忽见大江横。
钓鱼船上谁家笛,吹出骚人万古情。
不冠不束,真被褐而怀玉。
眼如曳电,光掣岩谷。
不为燕颔虎头,万里飞而食肉。
幅巾飘然,如五柳先生。
宁终身为县令,而无求于世俗。
挥麈尘埃之外,遗物离人,而立于独。
雨馀山鸟百般啼,烟隔桃蹊一线微。
南北东西春总好,杜鹃何苦劝人归。