萧然出尘表,幽寺听逢逢。
剑峰极天净,悬瀑声舂撞。
心猿久调御,业白莹明缸。
残河横晓钵,霁雾起寒窗。
禅馀觅佳句,鼎鼐笔能扛。
我来孟冬月,望履尘心降。
世纷剧羊负,是身如帝江。
愿借三峡水,一滋陇头泷。
永办桑门服,犹堪追老庞。
“若人韵凝远,天资复敦厖”的下一句是萧然出尘表,幽寺听逢逢。该诗句出自李彭的作品《奉赠正平上座》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/232395_1.html
暄风吹天墟,淑景来日涉。
繁花已舒颜,晴哢复缓颊。
平生万斛愁,赖此短兵接。
俯携诸少年,清江玩舟楫。
波平罢牵挽,论高辟嚅嗫。
缅怀荀慈明,冰霜胸中挟。
食贫傍人门,官学居建业。
向来疥遂痁,性命危脱叶。
胜游夙昔共,大句常岌嶪。
回头见小雁,颇恨暮山叠。
何当奋飞去,碧云端可蹑。
去年阑冬亦戒涂,北风吹雪邾城隅。
八字山头驾高浪,曙角更听吹单于。
今年南至又行役,萧寺佛香僧饮俱。
身在潇湘黄蔑舫,眼看惠崇归雁图。
缅怀吾家之季子,细酌明窗愁欲无。
诗肠定遭酒媒孽,语作晓霜催槁梧。
漫将长句代作草,河冻难求双鲤鱼。
归期不落蜡宾后,行李困来频寄书。
往者多逸想,山阴时见之。
肯持圭组面,自尘丘壑姿。
奇伟不少贷,确讱无纤遗。
保全胜东山,出语曾未思。
巢许逢稷契,何由致于斯。
乃比石卫尉,此老端不为。
观其誓墓作,岂复随家鸡。
忘求在静照,定体发光辉。
谁料百代下,领此无言师。
元非折腰具,聊复尉河西。
开轩延胜气,不许剩客随。
凛然廉蔺风,坐用谈笑追。
悬知杜武库,时与河阳期。
持觞望天末,云树相参差。
直恐永和日,未能相盛衰。
径烦画幽处,公莫惜鹅溪。
彼姝掖庭子,王嫱端可怜。
咄嗟毛延寿,媚妩移远山。
一朝聘绝域,艳丽复何言。
画工戮几尽,遗恨抱当年。
昔日汉公昉,畦瓜真人旁。
试此尘外姿,持献分甘芳。
神丹为之寿,千里还故乡。
劾鼠得被具,妙处固难忘。
云生五亩宅,鸡犬亦得将。
应持八琼文,往酬九霞觞。