河清头白自千古,有身清白知为谁。
提篮采桑西城妇,容发蓬勃霜色欺。
传是长安估客女,二八嫁与东邻儿。
东邻儿郎负枭獍,别家出戍征羌夷。
沙场杳邈绝信息,应门无子难撑支。
花荣草枯知几度,日升月落常双驰。
力勤织纴活旦暮,堂前姑老心惊疑。
攒心万苦失头绪,年如逝水何能追。
不恨儿郎祗恨妾,有生无分安齐眉。
西邻女儿年将笄,双髻压颈簪花枝。
金钿贴额腮凝脂,笑妾采叶愁蚕饥。
妾身薄命何暇恤,所嗟母子各天涯。
空闺誓此守清白,不愿封侯愿早归。
“力勤织纴活旦暮,堂前姑老心惊疑”的上一句是花荣草枯知几度,日升月落常双驰;“力勤织纴活旦暮,堂前姑老心惊疑”的下一句是攒心万苦失头绪,年如逝水何能追。该诗句出自董嗣杲的作品《赋得河中之水曲》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/238371_8.html
换舟入里港,那惧江风横。
今夕月色朗,天下呈圆镜。
小舣蕃庶乡,夜灯万星映。
倏逢可人情,立论不失正。
挥毫喜相誉,笔势自遒劲。
酒壶不住荡,斟酌各取性。
不强亦不辞,此醉颇入圣。
江行苦波劫,到此昉相庆。
岂知接谈笑,春生绝嚣竞。
宾筵接几夜,殽馔抑何盛。
酒酣月更明,拭眼万境净。
清欢慰旅琐,四体都忘病。
怪我当此时,吻噤绝啸咏。
夜影横窗殊,窗外梅花靓。
谢了还开肯悟空,一年三十六旬中。
相看谁有长春艳,莫道花无百日红。
酡风倚娇承舞雪,瘦枝扶力借柔风。
四时常吐芳姿媚,人老那能与此同。
雨阴忽收霁,云气失闭封。
才转横里港,西睨南北峰。
似慰畸人归,天亦开喜容。
万僝与万僽,销铄无留踪。
近京村舍盛,年丰多尧农。
门户饾饤新,团圞傲穷冬。
北城入望迩,瑞霭何葱茏。
败笔亟收拾,不须写心胸。
入关至急需,衣断须先缝。
南山故业在,此去羞迎逢。
将军墓域在杭州,如此家园入梦游。
谁惜再传无嗣续,至今匙钥属官收。
穷通归造化,踪迹易参商。
自画新居样,谁传旧稿香。
寒沙埋虎坂,晚烧起龙冈。
相望风尘阔,愁怀不可量。