万队炊香,认晴空烟散。
江寒路远。
趁野井、露泉寻遍。
帐角支铛,矛头淅米,凉飙催晚。
移车翠旗乍展。
讶才增顿减,奇计千变。
朝食姑停,看封狼先剪。
霜华又满。
费筹笔、夜深传膳。
策笑量沙,功归曲突,云台秋宴。
“霜华又满”的上一句是朝食姑停,看封狼先剪;“霜华又满”的下一句是费筹笔、夜深传膳。该诗句出自蒋春霖的作品《辘轳金井 秋灶》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/254183_9.html
燕麦青青。
大河西畔短长亭。
日落子规啼不住。
征帆去。
蜀水秦山无尽处。
凄凉犯 十二月十七日夜,大寒读书,至漏三下,屋小如舟,虚窗生白,不知是月是雪。因忆江南野泊,雪压篷背时光景,正复似之
短檐铁马,和冰语敲阶,更少残叶。
鼠声渐起,芸编倦拥,酒怀添渴。
疏灯晕结。
觉霜逼、帘衣自裂。
似扁舟、风来舵尾,野岸冷云叠。
回首垂虹夜,瘦橹摇波,一枝箫咽。
窗鸣败纸,尚惊疑、打篷乾雪。
悄护铜瓶,怕寒重、梅花暗折。
却开门,树影满地压冻月。
玉钗金缕都抛却,烽火仓皇道路閒。
自是何郎轻国事,教人愁听念家山。
怕劝清尊唱柳枝,香山老去鬓成丝。
夕烽满地江潭冷,摇落天涯共此时。
望前路、依依衰草。
瘦柳亭边,马尘多少。
惨憺旗竿,去程愁认玉关道。
夕阳来透,知每日、平安报。
戍鼓不曾停,更可奈、明驼催到。
霜晓。
傍山村水驿,几处荷戈人老。
危楼四倚,况带著、荒堤斜照。
甚时看、瓯脱烟消,定添入、秋徵诗料。
任画鹭模糊,寒日鸦啼残堡。