平生爱山苦趼足,况此对面美冠玉

出自宋朝牟巘的《和王寅甫御史游南山韵

平生爱山苦趼足,况此对面美冠玉
也曾杖屦极跻攀,稍度湾埼转虚曲。
径踏青螭脊上行,所历渐高山渐束。
红亭白塔出湖外,下瞰诸峰等臣仆。
祖禅晏坐服生狞,法席宏开俨清肃。
何人梵呗呼僧定,划然透户如击筑。
浮岚暖翠忽纷披,依依精舍傍修竹。
至今犹作咿唔声,饱食颇惭空洞腹。
崎岖竟日亦已劳,应接满前端为目。
道人对境了无羡,折脚铛中煨脱粟。
小立为尔起深悟,愿事扫除甘播掬。
峥嵘岁月苦难记,三寸稚杉俄立鹄。
山中老宿亦向尽,访旧无人空感触。
细评道人似豪家,台殿耽耽枕岩谷。
当时气象雄一方,谁教劫火烧糜竺。
十年旧观未全还,金钱奔走倾缁俗。
何山试问何所有,一溪清泠嗽寒绿。
入门使我意也消,不省人间有华辱。
殆是高人胜士徒,山灵笑许兹论笃。
旷荡幽深两俱胜,胡不重游勇奔鹿。
多病欢娱久去心,良辰美景宁相属。
昏昏午窗供坐凉,跳丸西走白日速。
夜来可奈风雨尽,尽力催花亦良酷。
痛杀新红三万片,园林惨澹馀老木。
作诗遣愁愁未遣,那知翻作愁根窟。
古人真欲焚笔砚,苦语殆可书绅笏。
颇怜阮屐共嵇锻,更笑周妻与何肉。
留连一物即是碍,羡君开襟少嚬促。
爱诗乃复宜相似,句语卓荦光透幅。
倦还始觉心和平,人生有手莫操牍。

拼音解读

píng shēng ài shān kǔ jiǎn zú ,kuàng cǐ duì miàn měi guàn yù
yě céng zhàng jù jí jī pān ,shāo dù wān qí zhuǎn xū qǔ 。
jìng tà qīng chī jǐ shàng háng ,suǒ lì jiàn gāo shān jiàn shù 。
hóng tíng bái tǎ chū hú wài ,xià kàn zhū fēng děng chén pú 。
zǔ chán yàn zuò fú shēng níng ,fǎ xí hóng kāi yǎn qīng sù 。
hé rén fàn bei hū sēng dìng ,huá rán tòu hù rú jī zhù 。
fú lán nuǎn cuì hū fēn pī ,yī yī jīng shě bàng xiū zhú 。
zhì jīn yóu zuò yī én shēng ,bǎo shí pō cán kōng dòng fù 。
qí qū jìng rì yì yǐ láo ,yīng jiē mǎn qián duān wéi mù 。
dào rén duì jìng le wú xiàn ,shé jiǎo chēng zhōng wēi tuō sù 。
xiǎo lì wéi ěr qǐ shēn wù ,yuàn shì sǎo chú gān bō jū 。
zhēng róng suì yuè kǔ nán jì ,sān cùn zhì shān é lì hú 。
shān zhōng lǎo xiǔ yì xiàng jìn ,fǎng jiù wú rén kōng gǎn chù 。
xì píng dào rén sì háo jiā ,tái diàn dān dān zhěn yán gǔ 。
dāng shí qì xiàng xióng yī fāng ,shuí jiāo jié huǒ shāo mí zhú 。
shí nián jiù guān wèi quán hái ,jīn qián bēn zǒu qīng zī sú 。
hé shān shì wèn hé suǒ yǒu ,yī xī qīng líng sòu hán lǜ 。
rù mén shǐ wǒ yì yě xiāo ,bú shěng rén jiān yǒu huá rǔ 。
dài shì gāo rén shèng shì tú ,shān líng xiào xǔ zī lùn dǔ 。
kuàng dàng yōu shēn liǎng jù shèng ,hú bú zhòng yóu yǒng bēn lù 。
duō bìng huān yú jiǔ qù xīn ,liáng chén měi jǐng níng xiàng shǔ 。
hūn hūn wǔ chuāng gòng zuò liáng ,tiào wán xī zǒu bái rì sù 。
yè lái kě nài fēng yǔ jìn ,jìn lì cuī huā yì liáng kù 。
tòng shā xīn hóng sān wàn piàn ,yuán lín cǎn dàn yú lǎo mù 。
zuò shī qiǎn chóu chóu wèi qiǎn ,nà zhī fān zuò chóu gēn kū 。
gǔ rén zhēn yù fén bǐ yàn ,kǔ yǔ dài kě shū shēn hù 。
pō lián ruǎn jī gòng jī duàn ,gèng xiào zhōu qī yǔ hé ròu 。
liú lián yī wù jí shì ài ,xiàn jun1 kāi jīn shǎo pín cù 。
ài shī nǎi fù yí xiàng sì ,jù yǔ zhuó luò guāng tòu fú 。
juàn hái shǐ jiào xīn hé píng ,rén shēng yǒu shǒu mò cāo dú 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

作者介绍

牟巘

牟巘

牟巘(1227—1311),字献之,一字献甫,隆州井研(今四川井研)人,后徙吴兴。举进士。尝知武冈军,提点两浙东路刑狱公事。在朝历大理正、侍右郎中,累官朝奉大夫、大理少卿,以忤贾似道去官。入元不仕,闭户穷经者三十六年,至大四年卒,年八十五。巘学有所宗,为文典实详雅,学者称陵阳先生。著有《陵阳集》二十四卷,又与其子应龙合撰《六经音考》。►390篇诗文

“平生爱山苦趼足,况此对面美冠玉”的下一句是也曾杖屦极跻攀,稍度湾埼转虚曲。该诗句出自牟巘的作品《和王寅甫御史游南山韵》。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/256421_1.html