出自宋朝卫宗武的《为湖州赵村净妙庵主僧赋》
归来满袖唯白云,徒得声名喧世俗。
碧玉嶙峋烟雾堆,凿开混沌架突兀。
不鞭而来争献助,斩木指囷人不惜。
僧寮佛屋俱落成,撑空只欠涂金碧。
精庐不独为安身,海纳诸方禅悦食。
上人湛然一太虚,真觉端由真净得。
是心已證涅槃心,妙处岂容言语诘。
故于题扁发其机,要使人人个中觅。
学徒释侣有能然,从兹作祖而成佛。
大展坐具阐道场,胜地名山须卓锡。
法筵乃见龙象尊,天池且作鹍鹏息。
书来谓逮菊花期,莲社绅緌应毕集。
远师如肯致渊明,亦拟袖香跻丈室。
出自宋朝卫宗武的《为湖州赵村净妙庵主僧赋》
“精庐不独为安身,海纳诸方禅悦食”的上一句是僧寮佛屋俱落成,撑空只欠涂金碧;“精庐不独为安身,海纳诸方禅悦食”的下一句是上人湛然一太虚,真觉端由真净得。该诗句出自卫宗武的作品《为湖州赵村净妙庵主僧赋》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/259520_6.html
飞霙应冬候,志喜属诗人。
远岫千尖没,寒林一色新。
年丰呈上瑞,天巧占先春。
比屋银成屋,民贫岂疗贫。
六出天施巧,时哉更可人。
后庚三日至,来复一阳新。
破白祥开腊,剪红工胜春。
羊羔金帐饮,宜富不宜贫。
水行苦严厉,万汇喜得春。
解雷久忽震,蛰户奋者殷。
根芽沐膏雨,旸晖复熹晨。
淑气盎原野,鼎鼎来芳辰。
小车度花阴,游芳浮曲尘。
少年争竞春,外诱何纷纷。
老矣蠲其华,寄贤而葆真。
多吟以为富,犹恐道益贫。
曹公初见奇,直以子房许。
制胜算无遗,毙袁而诛吕。
意见稍有乖,几欲置鼎俎。
朝端存正论,九锡胡不取。
本初固难依,奸雄恶可辅。
初年歼德祖,继又族文举。
嗜杀其如斯,大夫可以去。
见几奚不早,一死昧所处。
既不为夷齐,又不为伊吕。
徒抱忠贞心,遗憾亘千古。
野芳未放青春去,林鸟长随白日閒。
山色殢人归未得,杖藜日日扣松关。