黄山高哉,岿然为江东之巨镇兮,壁立于两浙之上游

出自宋朝汪莘的《黄山高

黄山高哉,岿然为江东之巨镇兮,壁立于两浙之上游
摩天戛日以直上,阳枝阴派盘数州。
四海不知两根本,行人但觉云飞浮。
尝试芒鞋竹枝迨乎其间兮,一溪桃杏红烂熳,万壑松柏寒飕飕。
悬崖绝磴可望不可到兮,古木倒挂险更遒。
上有灵泉瀑布千万道,如银河自天争泻而竞注兮,砅雷溅雪隐现穿林幽。
中有青鸾黄鹤千万对,雄倡雌和迭舞而交鸣兮,深林自适复有雪白数点之猿猴。
山中自昔无历日,花开叶落成春秋。
残英脱叶不知其所从来兮,但见夫涧谷之间桃花如扇,松花如纛,竹叶如笠,莲叶如舟。
菖蒲九节喂白鹿,灵芝三秀眠青牛。
人间三月春已暮,洞中花卉春长留。
奇香异气逐风去,散落尘世谁能酬。
黄山高哉,云际一峰尚可画,云外一峰画不得,霜缯铺了掉首休。
丹砂一峰烛天争日月,九龙一峰拔地张旂旒。
天都一峰杰出于三十六峰兮,星斗森罗挂珠殿,日月对展琼瑶楼。
中有一人兮龙冠而凤裘,左容成兮右浮丘。
我时收却钓竿樵具作一束,投诸曹阮溪中流。
浴余身兮汤泉,风余袂兮帝所。
夔鼓隐隐兮管啾啾,水精盘兮碧玉瓯。
帝酌我兮劳我,左右为余兮凝眸。
指余以南峰石壁记,授余以红铅黑汞大丹头。
黄山高哉,余将览秀巢云鍊其下,坐令万物不生疵疠黍盈畴。

拼音解读

huáng shān gāo zāi ,kuī rán wéi jiāng dōng zhī jù zhèn xī ,bì lì yú liǎng zhè zhī shàng yóu
mó tiān jiá rì yǐ zhí shàng ,yáng zhī yīn pài pán shù zhōu 。
sì hǎi bú zhī liǎng gēn běn ,háng rén dàn jiào yún fēi fú 。
cháng shì máng xié zhú zhī dài hū qí jiān xī ,yī xī táo xìng hóng làn màn ,wàn hè sōng bǎi hán sōu sōu 。
xuán yá jué dèng kě wàng bú kě dào xī ,gǔ mù dǎo guà xiǎn gèng qiú 。
shàng yǒu líng quán bào bù qiān wàn dào ,rú yín hé zì tiān zhēng xiè ér jìng zhù xī ,lì léi jiàn xuě yǐn xiàn chuān lín yōu 。
zhōng yǒu qīng luán huáng hè qiān wàn duì ,xióng chàng cí hé dié wǔ ér jiāo míng xī ,shēn lín zì shì fù yǒu xuě bái shù diǎn zhī yuán hóu 。
shān zhōng zì xī wú lì rì ,huā kāi yè luò chéng chūn qiū 。
cán yīng tuō yè bú zhī qí suǒ cóng lái xī ,dàn jiàn fū jiàn gǔ zhī jiān táo huā rú shàn ,sōng huā rú dào ,zhú yè rú lì ,lián yè rú zhōu 。
chāng pú jiǔ jiē wèi bái lù ,líng zhī sān xiù mián qīng niú 。
rén jiān sān yuè chūn yǐ mù ,dòng zhōng huā huì chūn zhǎng liú 。
qí xiāng yì qì zhú fēng qù ,sàn luò chén shì shuí néng chóu 。
huáng shān gāo zāi ,yún jì yī fēng shàng kě huà ,yún wài yī fēng huà bú dé ,shuāng zēng pù le diào shǒu xiū 。
dān shā yī fēng zhú tiān zhēng rì yuè ,jiǔ lóng yī fēng bá dì zhāng qí liú 。
tiān dōu yī fēng jié chū yú sān shí liù fēng xī ,xīng dòu sēn luó guà zhū diàn ,rì yuè duì zhǎn qióng yáo lóu 。
zhōng yǒu yī rén xī lóng guàn ér fèng qiú ,zuǒ róng chéng xī yòu fú qiū 。
wǒ shí shōu què diào gān qiáo jù zuò yī shù ,tóu zhū cáo ruǎn xī zhōng liú 。
yù yú shēn xī tāng quán ,fēng yú mèi xī dì suǒ 。
kuí gǔ yǐn yǐn xī guǎn jiū jiū ,shuǐ jīng pán xī bì yù ōu 。
dì zhuó wǒ xī láo wǒ ,zuǒ yòu wéi yú xī níng móu 。
zhǐ yú yǐ nán fēng shí bì jì ,shòu yú yǐ hóng qiān hēi gǒng dà dān tóu 。
huáng shān gāo zāi ,yú jiāng lǎn xiù cháo yún liàn qí xià ,zuò lìng wàn wù bú shēng cī lì shǔ yíng chóu 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

作者介绍

汪莘

汪莘

汪莘(1155—1227),字叔耕,号柳塘,徽州休宁(今安徽休宁)人。屏居黄山,博览群书,尤好《易》学,不屑场屋之文,为朱熹、真德秀、徐谊等所重。嘉定间,有诏求言,遂上封事论天变、人事、民穷、吏污之弊,不报。复与朱熹书,以经筵论道、扶持国本相期,熹颇重其言。徐谊帅江东,高其学行,欲以遗逸荐而不果。后筑室柳塘上,自号方壶居士。宝庆三年卒,年七十三。著有《柳塘集》及《方壶存稿》。►291篇诗文

“黄山高哉,岿然为江东之巨镇兮,壁立于两浙之上游”的下一句是摩天戛日以直上,阳枝阴派盘数州。该诗句出自汪莘的作品《黄山高》。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/278292_1.html