几度骑驴欲出门,青松绕舍云扃洞。
枕书高卧绿阴中,何许清风惊午梦。
始知绛节下丹霄,左骖麒麟右鸾凤。
行行原隰广咨询,历历闾阎摩疾痛。
悬崖绝壁冰照壑,白昼青山雷欲冻。
神奸畏景那敢见,肯綮逢刀无不中。
范滂太守使令慑,杨绾入相朝野颂。
每翻图史想斯人,常恨寥寥千载空。
水见黄河山太华,不识欧阳当自讼。
振衣扶策候辕门,秋意欣然云走送。
愿调梅鼎作商霖,老我荒园日抱瓮。
“每翻图史想斯人,常恨寥寥千载空”的上一句是范滂太守使令慑,杨绾入相朝野颂;“每翻图史想斯人,常恨寥寥千载空”的下一句是水见黄河山太华,不识欧阳当自讼。该诗句出自黎廷瑞的作品《上奚宣慰冰壑》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/279395_9.html
卸帆淮南岸,城楼欲鼓天。
远山云似雪,近水屋如船。
树意红未了,波光绿可怜。
乾坤无限事,一笑白鸥前。
小小黄花尔许愁。
楚事悠悠,晋事悠悠。
荒芜三径渺中洲,开几番秋,落几番秋。
不是孤芳万古留。
餐亦堪羞,采亦堪羞。
离骚赋罢酒新篘,醒也风流,醉也风流。
不知玄武湖中,一瓢春水何人借。
裁冰剪雨,等闲占断,桃花春社。
古阜花城,玉龙盐虎,夕阳图画。
是东风吹就,明朝吹散,又还是、东风也。
回首当时光景,渺秦淮、绿波东下。
滔滔江水,依依山色,悠悠物化。
璧月琼花,世间消得,几多朝夜。
笑乌衣、不管春寒,只管说、兴亡话。
归马起暝壑,微灯耿深竹。
农翁具鸡黍,要我林下宿。
共谈陇亩事,未语眉已蹙。
邑胥迩来稀,每涨卷平陆。
山中复小旱,一雨仅半熟。
举酒属乃翁,微笑以胜哭。
湖乡尔何知,瀰漫正吞屋。
且共尽此觞,人苦不知足。
春来了。
孤根矫树花开早。
花开早。
水村山郭,嫩红晴晓。
陇头何处鳞鸿杳。
一枝欲寄行人少。
行人少。
大江南岸,北风低草。