骑竹痴犹子,牵车小外甥

出自唐朝元稹的《哭女樊四十韵

逝者何由见,中人未达情。
马无生角望,猿有断肠鸣。
去伴投遐徼,来随梦险程。
四年巴养育,万里硖回萦。
病是他乡染,魂应远处惊。
山魈邪乱逼,沙虱毒潜婴。
母约看宁辨,余慵疗不精。
欲寻方次第,俄值疾充盈。
灯火徒相守,香花秪浪擎。
莲初开月梵,蕣已落朝荣。
魄散云将尽,形全玉尚莹。
空垂两行血,深送一枝琼。
秘祝休巫觋,安眠放使令。
旧衣和箧施,残药满瓯倾。
乳媪闲于社,医僧婗似酲。
悯渠身觉剩,讶佛力难争。
骑竹痴犹子,牵车小外甥
等长迷过影,遥戏误啼声。
涴纸伤馀画,扶床念试行。
独留呵面镜,谁弄倚墙筝。
忆昨工言语,怜初妙长成。
撩风妒鹦舌,凌露触兰英。
翠凤舆真女,红蕖捧化生。
秪忧嫌五浊,终恐向三清。
宿恶诸荤味,悬知众物名。
环从枯树得,经认宝函盛。
愠怒偏憎数,分张雅爱平。
最怜贪栗妹,频救懒书兄。
为占娇饶分,良多眷恋诚。
别常回面泣,归定出门迎。
解怪还家晚,长将远信呈。
说人偷罪过,要我抱纵横。
腾蹋游江舫,攀缘看乐棚。
和蛮歌字拗,学妓舞腰轻。
迢遰离荒服,提携到近京。
未容誇伎俩,唯恨枉聪明。
往绪心千结,新丝鬓百茎。
暗窗风报晓,秋幌雨闻更。
败槿萧疏馆,衰杨破坏城。
此中临老泪,仍自哭孩婴。

拼音解读

shì zhě hé yóu jiàn ,zhōng rén wèi dá qíng 。
mǎ wú shēng jiǎo wàng ,yuán yǒu duàn cháng míng 。
qù bàn tóu xiá jiǎo ,lái suí mèng xiǎn chéng 。
sì nián bā yǎng yù ,wàn lǐ xiá huí yíng 。
bìng shì tā xiāng rǎn ,hún yīng yuǎn chù jīng 。
shān xiāo xié luàn bī ,shā shī dú qián yīng 。
mǔ yuē kàn níng biàn ,yú yōng liáo bú jīng 。
yù xún fāng cì dì ,é zhí jí chōng yíng 。
dēng huǒ tú xiàng shǒu ,xiāng huā zhī làng qíng 。
lián chū kāi yuè fàn ,shùn yǐ luò cháo róng 。
pò sàn yún jiāng jìn ,xíng quán yù shàng yíng 。
kōng chuí liǎng háng xuè ,shēn sòng yī zhī qióng 。
mì zhù xiū wū xí ,ān mián fàng shǐ lìng 。
jiù yī hé qiè shī ,cán yào mǎn ōu qīng 。
rǔ ǎo xián yú shè ,yī sēng ní sì chéng 。
mǐn qú shēn jiào shèng ,yà fó lì nán zhēng 。
qí zhú chī yóu zǐ ,qiān chē xiǎo wài shēng
děng zhǎng mí guò yǐng ,yáo xì wù tí shēng 。
wó zhǐ shāng yú huà ,fú chuáng niàn shì háng 。
dú liú hē miàn jìng ,shuí nòng yǐ qiáng zhēng 。
yì zuó gōng yán yǔ ,lián chū miào zhǎng chéng 。
liáo fēng dù yīng shé ,líng lù chù lán yīng 。
cuì fèng yú zhēn nǚ ,hóng qú pěng huà shēng 。
zhī yōu xián wǔ zhuó ,zhōng kǒng xiàng sān qīng 。
xiǔ è zhū hūn wèi ,xuán zhī zhòng wù míng 。
huán cóng kū shù dé ,jīng rèn bǎo hán shèng 。
yùn nù piān zēng shù ,fèn zhāng yǎ ài píng 。
zuì lián tān lì mèi ,pín jiù lǎn shū xiōng 。
wéi zhàn jiāo ráo fèn ,liáng duō juàn liàn chéng 。
bié cháng huí miàn qì ,guī dìng chū mén yíng 。
jiě guài hái jiā wǎn ,zhǎng jiāng yuǎn xìn chéng 。
shuō rén tōu zuì guò ,yào wǒ bào zòng héng 。
téng tà yóu jiāng fǎng ,pān yuán kàn lè péng 。
hé mán gē zì niù ,xué jì wǔ yāo qīng 。
tiáo dì lí huāng fú ,tí xié dào jìn jīng 。
wèi róng kuā jì liǎng ,wéi hèn wǎng cōng míng 。
wǎng xù xīn qiān jié ,xīn sī bìn bǎi jīng 。
àn chuāng fēng bào xiǎo ,qiū huǎng yǔ wén gèng 。
bài jǐn xiāo shū guǎn ,shuāi yáng pò huài chéng 。
cǐ zhōng lín lǎo lèi ,réng zì kū hái yīng 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

作者介绍

元稹

元稹

元稹(779~831) 唐代诗人、文学家。字微之,别字威明,河南洛阳人,北魏昭成帝拓跋什翼犍十世孙。少时即有才名,贞元十九年(803)以明经登第,授秘书省校书郎,曾任江陵府士曹参军、翰林承旨学士等职,官至宰相(同平章事)。卒于江夏(武昌)武昌军节度使任所,追赠尚书右仆射。与挚友白居易共倡新乐府运动,世称“元白”,诗称“元白体”。宫中呼为“元才子”。在越州与窦巩唱和,号“兰亭绝唱”。有《元氏长庆集》。►870篇诗文

“骑竹痴犹子,牵车小外甥”的上一句是悯渠身觉剩,讶佛力难争;“骑竹痴犹子,牵车小外甥”的下一句是等长迷过影,遥戏误啼声。该诗句出自元稹的作品《哭女樊四十韵》。

转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/34301_17.html