富国兼富民,天产逾蚕桑。
不知始何人,重利轻更张。
府海殊管仲,析利师弘羊。
正课日渐增,四倍于寻常。
羡馀三十万,进献同输将。
高灶俱受困,剜肉难医疮。
急公鬻家产,甚者罹桁杨。
官征尽纤秒,私贩走远方。
出没山谷间,蔓沿江海旁。
其始拒捕捉,其后为探囊。
我闻有元季,啸聚于淮扬。
士诚无赖徒,驱迫成陆梁。
当今盛明世,国宪昭煌煌。
莠民虽易薙,要须慎周防。
内本而外末,理财有纪纲。
勿用聚敛臣,恐令利源伤。
盐筴何足云,请陈大学章。
“当今盛明世,国宪昭煌煌”的上一句是士诚无赖徒,驱迫成陆梁;“当今盛明世,国宪昭煌煌”的下一句是莠民虽易薙,要须慎周防。该诗句出自沈德潜的作品《百一诗》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/98787_14.html
御园磁盆放古梅,一枝早报三阳回。
着花不多意简淡,时有馣馣香风来。
根株剥蚀欲枯朽,孤干抽英换老丑。
略施浅色染冰肌,绰约仙人中卯酒。
此花培自江之南,常同优钵依花龛。
无翼而飞移内苑,天家雨露饶滋涵。
不须雀啄破蓓蕾,春到自逗颜微酣。
九重貌取祗用墨,天趣何须尚姽婳。
九方相马意略同,牝牡骊黄只形迹。
淋漓馀兴赏以诗,嘉卉能邀圣人识。
冰霜炼尽老此材,一遇品题重标格。
去年六御之湖滨,马家山畔梅千村。
留题恰在香雪海,韵事传遍三吴民。
回銮以后远此景,还藉古盎传馀芬。
摩挲老干托诗画,如对寒流万壑云。
君家最能诗,诗外无所事。
寒暖由他人,饥饱非所计。
闺閤门户持,匪独主中馈。
垂老赋悼亡,百事总颠踬。
蜂目而豺声,日夕互窥伺。
剥床渐剥肤,猩猩连狒狒。
侮夺不十年,卓锥苦无地。
咏诗转辛勤,绝异东野句。
短歌无哀音,食荼得甘味。
皆缘心和平,南雅久渐渍。
闻君弥留时,视身如委蜕。
惟忧诗不传,空负平生嗜。
一言慰吾友,杜陵诗可据。
应任老夫传,此责予敢避。
岁云暮矣增百忧,跳丸转毂日月遒。
终年学道成卤莽,终岁著书俱谬悠。
年过四十不得志,开口且莫谈封侯。
曾参杀人市有虎,闻者那复穷根由。
射工伺影人所畏,他山攻玉吾何尤。
丈夫怀抱在远大,肯取将相酬恩雠。
不然闲闲卧穷谷,春来黾勉携耝耰。
睥睨荒凉不可寻,汶篁移植缅寒林。
至今感慨悲歌者,犹识千金市骏心。
蓬莱班里旧仙卿,辞却青山悔远行。
拟作栩阳离别赋,江南愁杀庾兰成。