梦春草,春草池塘满,丽日友于情,悲风死生感。
梦草转堪哀,繁霜一夕来。
凋零馀片叶,憔悴只枯荄。
他人梦草得好句,我梦草悲紫荆树。
少年梦草已伤情,老来梦草骨亦惊。
几回枕上睡初觉,残夜孤鸿不忍听。
李昌祺(1376—1452)明江西庐陵人,名祯,字昌祺,以字行。永乐二年进士,选庶吉士,预修《永乐大典》。每遇僻书疑事,人多就质。擢吏部郎中,迁广西布政使,坐事谪。洪熙元年起为河南布政使,绳豪□,去贪残。致仕二十余年,屏迹不入公府。有《运甓漫稿》。►747篇诗文
古诗韵典网提供《朱纪善梦草轩》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《朱纪善梦草轩》出自李昌祺的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/111800.html
南辕北辙尽何求,鬓不如霜不肯休。
输却江天渔妇火,寻常夜夜照扁舟。
豫章徐孺湖边,粉墙画戟元戎第。
高闳昼静,疏帘风淡,博山香细。
椿树长荣,萱丛镇茂,荆花连蒂。
有珍殽脆滑,纯绵轻暖,凡奉养、都加意。
先祖竭忠帝室。
到如令、子孙承继。
将门有将,非徒英勇,仍能孝义。
百战成功,万钟为养,也知容易。
愿斯堂、八柱坚如铁拄,永留人世。
东溪不减浣溪名,竹径柴门事事清。
只与渔樵长混迹,自缘轩冕久忘情。
夕阳晒翅鸬鹚饱,秋水浮滩舴艋轻。
肯使身名入城府,沧浪日日濯尘缨。
山是何名,族为甚姓,地本荒凉。
水远土硗田狭,众人弃置,天教与我,卜筑成庄。
岭月为朋,溪云当客,更有林风时送凉。
养衰病,惟静窥周孔,默契程张。
升沈宠辱都忘,且懵懵腾腾,醉几场。
到东门叹犬,华亭叹鹤,悔之晚矣,徒自悲伤。
幻梦轩裳生涯笔,砚陵谷从他海复桑。
幽闲处,谢天留老眼,坐阅兴亡。
四月十八日鹤驾再幸钟山余与大理寺丞邹公师颜户部郎中林公和杨公端员外郎张公宾旸石公坚联骑从小径行憩松阴候驾有作
万亩松阴一径开,象王此地有楼台。
春残好树惊花尽,风度和銮识驾来。
香篆半销僧定久,钟声欲断鹤飞回。
空门景物多清赏,未解朝衣愧不才。