亲持使者节,晓出大明宫。
城阙青烟起,楼台白雾中。
绣鞯骄跃跃,貂袖紫蒙蒙。
朔野惊飙惨,边城画角雄。
过桥分一水,回首羡南鸿。
地里山川隔,天文日月同。
儿童能走马,妇女亦腰弓。
度险行愁失,盘高路欲穷。
山深闻唤鹿,林黑自生风。
松壑寒逾响,冰溪咽复通。
望平愁驿迥,野旷觉天穹。
骏足来山北,轻禽出海东。
合围飞走尽,移帐水泉空。
讲信邻方睦,尊贤礼亦隆。
斫冰烧酒赤,冻脍缕霜红。
白草经春在,黄沙尽日濛。
新年风渐变,归路雪初融。
祗事须彊力,嗟予乃病翁。
深惭汉苏武,归国不论功。
欧阳修(1007-1072) 字永叔,号醉翁,晚号六一居士,卢陵(今江西吉安)人。欧阳观子。少贫,从母郑氏学。仁宗天圣八年进士。调西京推官,与尹洙、梅尧臣以歌诗唱和。景祐间为馆阁校勘,作文为范仲淹辩,贬夷陵令。庆历中召知谏院,改右正言、知制诰,赞助新政。新政失败,上疏反对罢范仲淹政事,出知滁、扬、颍等州。召为翰林学士。嘉祐二年知贡举,倡古文,排抑“太学体”,文风大变。五年,擢枢密副使,次年拜参知政事。英宗初,以尊英宗父濮王为皇,起濮议之争。神宗立,请出知毫、青、蔡三州。以反对王安石新法,坚请致仕。能诗词文各体,为当时古文运动领袖,后人称唐宋八大家之一。平生奖掖后进,曾巩、王安石、苏洵父子俱受其称誉。亦擅史学,与宋祁等修《新唐书》,自撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《集古录》、《六一词》等。►1171篇诗文
古诗韵典网提供《奉使道中五言长韵》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《奉使道中五言长韵》出自欧阳修的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/15771.html
新阳力微初破萼,客阴用壮犹相薄。
朝寒棱棱风莫犯,暮雪緌緌止还作。
驱驰风云初惨淡,炫晃山川渐开廓。
光芒可爱初日照,润泽终为和气烁。
美人高堂晨起惊,幽士虚窗静闻落。
酒垆成径集瓶罂,猎骑寻踪得狐貉。
龙蛇扫处断复续,猊虎团成呀且攫。
共贪终岁饱麰麦,岂恤空林饥鸟雀。
沙墀朝贺迷象笏,桑野行歌没芒屩。
乃知一雪万人喜,顾我不饮胡为乐。
坐看天地绝氛埃,使我胸襟如洗瀹。
脱遗前言笑尘杂,搜索万象窥冥漠。
颍虽陋邦文士众,巨笔人人把矛槊。
自非我为发其端,冻口何由开一噱。
啾啾竹间鸟,日夕相嘤鸣。
悠悠水中鱼,出入藻与萍。
水竹鱼鸟家,伊谁作斯亭。
翁来无车马,非与弹弋并。
潜者入深渊,飞者散纵横。
奈何翁屡来,浪使飞走惊。
忘尔荣与利,脱尔冠与缨。
还来寻鱼鸟,傍此水竹行。
鸟语弄苍翠,鱼游玩清澄。
而翁仍何为,独醉还自醒。
三者各自适,要归亦同情。
翁乎知此乐,无厌日来登。
汉家财利析秋毫,暂屈清才岂足劳。
邑屋连云盈万井,舳舻衔尾列千艘。
春寒欲尽黄梅雨,海浪高翻白鹭涛。
平昔壮心今在否,江山犹得助诗豪。
桂树鸳鸯起,兰苕翡翠翔。
风高丝引絮,雨罢叶生光。
蝶粉花沾紫,蜂茸露湿黄。
愁酲与消渴,容易为春伤。
荷深水风阔,雨过清香发。
暮角起城头,归桡带明月。