亲持使者节,晓出大明宫。
城阙青烟起,楼台白雾中。
绣鞯骄跃跃,貂袖紫蒙蒙。
朔野惊飙惨,边城画角雄。
过桥分一水,回首羡南鸿。
地里山川隔,天文日月同。
儿童能走马,妇女亦腰弓。
度险行愁失,盘高路欲穷。
山深闻唤鹿,林黑自生风。
松壑寒逾响,冰溪咽复通。
望平愁驿迥,野旷觉天穹。
骏足来山北,轻禽出海东。
合围飞走尽,移帐水泉空。
讲信邻方睦,尊贤礼亦隆。
斫冰烧酒赤,冻脍缕霜红。
白草经春在,黄沙尽日濛。
新年风渐变,归路雪初融。
祗事须彊力,嗟予乃病翁。
深惭汉苏武,归国不论功。
欧阳修(1007-1072) 字永叔,号醉翁,晚号六一居士,卢陵(今江西吉安)人。欧阳观子。少贫,从母郑氏学。仁宗天圣八年进士。调西京推官,与尹洙、梅尧臣以歌诗唱和。景祐间为馆阁校勘,作文为范仲淹辩,贬夷陵令。庆历中召知谏院,改右正言、知制诰,赞助新政。新政失败,上疏反对罢范仲淹政事,出知滁、扬、颍等州。召为翰林学士。嘉祐二年知贡举,倡古文,排抑“太学体”,文风大变。五年,擢枢密副使,次年拜参知政事。英宗初,以尊英宗父濮王为皇,起濮议之争。神宗立,请出知毫、青、蔡三州。以反对王安石新法,坚请致仕。能诗词文各体,为当时古文运动领袖,后人称唐宋八大家之一。平生奖掖后进,曾巩、王安石、苏洵父子俱受其称誉。亦擅史学,与宋祁等修《新唐书》,自撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《集古录》、《六一词》等。►1171篇诗文
“城阙青烟起,楼台白雾中”的上一句是亲持使者节,晓出大明宫;“城阙青烟起,楼台白雾中”的下一句是绣鞯骄跃跃,貂袖紫蒙蒙。该诗句出自欧阳修的作品《奉使道中五言长韵》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/15771_3.html
平沙漫飞雪,行旅断浮桥。
坐觉山陂阻,空嗟音信遥。
穷阴变寒律,急节惨惊飙。
野霁云犹积,河长冰未销。
山阳人半在,洛社客无聊。
寄问陶彭泽,篮舆谁见邀。
柳外轻雷池上雨,雨声滴碎荷声。
小楼西角断虹明。
阑干倚处,待得月华生。
燕子飞来窥画栋,玉钩垂下帘旌。
凉波不动簟纹平。
水精双枕,傍有堕钗横。
午漏声初转,归鞍路偶同。
天清黄道日,街阔绿槐风。
万国舟车会,中天象魏雄。
戢戈清四海,论道属三公。
自愧陪群彦,从来但朴忠。
时平容窃禄,岁晚叹衰翁。
买地淮山北,垂竿颍水东。
稻粱虽可恋,吾志在冥鸿。
北阙望南山,明岚杂紫烟。
归云向嵩岭,残雨过伊川。
树绕芳堤外,桥横落照前。
依依半荒苑,行处独闻蝉。
洛城风日美,秋色满蘅皋。
谁同茂林下,扫叶酌松醪。