亲持使者节,晓出大明宫。
城阙青烟起,楼台白雾中。
绣鞯骄跃跃,貂袖紫蒙蒙。
朔野惊飙惨,边城画角雄。
过桥分一水,回首羡南鸿。
地里山川隔,天文日月同。
儿童能走马,妇女亦腰弓。
度险行愁失,盘高路欲穷。
山深闻唤鹿,林黑自生风。
松壑寒逾响,冰溪咽复通。
望平愁驿迥,野旷觉天穹。
骏足来山北,轻禽出海东。
合围飞走尽,移帐水泉空。
讲信邻方睦,尊贤礼亦隆。
斫冰烧酒赤,冻脍缕霜红。
白草经春在,黄沙尽日濛。
新年风渐变,归路雪初融。
祗事须彊力,嗟予乃病翁。
深惭汉苏武,归国不论功。
欧阳修(1007-1072) 字永叔,号醉翁,晚号六一居士,卢陵(今江西吉安)人。欧阳观子。少贫,从母郑氏学。仁宗天圣八年进士。调西京推官,与尹洙、梅尧臣以歌诗唱和。景祐间为馆阁校勘,作文为范仲淹辩,贬夷陵令。庆历中召知谏院,改右正言、知制诰,赞助新政。新政失败,上疏反对罢范仲淹政事,出知滁、扬、颍等州。召为翰林学士。嘉祐二年知贡举,倡古文,排抑“太学体”,文风大变。五年,擢枢密副使,次年拜参知政事。英宗初,以尊英宗父濮王为皇,起濮议之争。神宗立,请出知毫、青、蔡三州。以反对王安石新法,坚请致仕。能诗词文各体,为当时古文运动领袖,后人称唐宋八大家之一。平生奖掖后进,曾巩、王安石、苏洵父子俱受其称誉。亦擅史学,与宋祁等修《新唐书》,自撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《集古录》、《六一词》等。►1171篇诗文
“望平愁驿迥,野旷觉天穹”的上一句是松壑寒逾响,冰溪咽复通;“望平愁驿迥,野旷觉天穹”的下一句是骏足来山北,轻禽出海东。该诗句出自欧阳修的作品《奉使道中五言长韵》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/15771_12.html
碧纱影弄东风晓。一夜海棠开了。
枝上数声啼鸟。妆点愁多少。
妒云恨雨腰支袅。眉黛不忺重扫。
薄倖不来春老。羞带宜男草。
百种相思千种恨。
早是伤春,那更春醪困。
薄倖辜人终不愤。
何时枕畔分明问。
懊恼风流心一寸。
强醉偷眠,也即依前闷。
此意为君君不信。
泪珠滴尽愁难尽。
江南柳,叶小未成阴。
人为丝轻那忍折,莺嫌枝嫩不胜吟。
留著待春深。
十四五,闲抱琵琶寻。
阶上簸钱阶下走,恁时相见早留心。
何况到如今。
永日环堤乘䌽舫。
烟草萧疏,恰似晴江上。
水浸碧天风皱浪。
菱花荇蔓随双桨。
红粉佳人翻丽唱。
惊起鸳鸯,两两飞相向。
且把金尊倾美酿。
休思往事成惆怅。
弊居回看如蛙穴,华宇来栖若燕身。
敢望笙歌行乐事,只忧无米过来春。