将过值风雨,路不通马牛。
丁壮四五人,篮舆时更休。
转谷逢烟火,下隰多田畴。
偃穟黄压亩,刈麻东盈丘。
始觉山门深,长松如腾虬。
直上百馀尺,苍髯叶脩脩。
五峰迎人来,冷逼台殿秋。
石泉出云中,引入舍下流。
缘源至岩口,岩底鱼可钩。
天昏碧溪去,果熟青猿偷。
草树不尽识,自起诗人羞。
溅溅涧水浅,苒苒菖蒲稠。
菖蒲花已晚,菖蒲茸尚柔。
灵根采九节,试共野僧求。
逡巡能致之,衰疾无甚忧。
昔闻有释子,渡江用杯浮。
栖心向兹地,埋骨在林陬。
驳阴漏斜光,徒欲穷巅幽。
夜还南陵郭,几落猛虎喉。
梅尧臣(1002-1060) 字圣俞,世称宛陵先生,宛陵(今安徽宣州宣城)人。梅询从子。初以荫补桐城主簿,历镇安军节度判官。仁宗皇祐三年召试,赐进士出身。以学士赵概等十余人荐,授国子监直讲,累迁都官员外郎,预修《唐书》。少即能诗,与苏舜钦齐名,时号苏梅。刘克庄在《后村诗话》中称为宋诗"开山祖师"。为诗主张写实,反对西昆体,所作力求平淡、含蓄。有《宛陵先生集》、《唐载记》、《毛诗小传》等。►2885篇诗文
古诗韵典网提供《游隐静山》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《游隐静山》出自梅尧臣的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/58171.html
当时交友都无几,欲问欢娱亦异今。
花接上林新木变,水分清洛旧池深。
嵯峨嵩色云常在,窈窕宫墙草又侵。
脩竹千竿白家寺,昔年题处可能寻。
都蓝携具向都堂,碾破云团北焙香。
汤嫩水轻花不散,口甘神爽味偏长。
莫夸李白仙人掌,且作卢仝走笔章。
亦欲清风生两腋,从教吹去月轮傍。
弹琴阅古画,煮茗仍有期。
一夕风雨来,且喜农亩滋。
中河不阻涩,舟楫亦所宜。
况闻新疾愈,当与嗜好睽。
何须顾小约,岂不是他时。
淡泊全精神,老氏吾将师。
幸因答来章,敢不以此咨。
此咨有深理,愿君勤且思。
有客乘新霁,云林共扣扃。
轻舟过下渡,远水涨前汀。
原隰含幽蔼,岑岚入杳冥。
谁知得深趣,履齿石苔青。
篙师柂工相整衣,龙女庙中来宰豨。
野祝击鼓降神语,老鸦衔肉上树飞。
长江无风平似削,两橹夹舸行将归。
南国山川都不改,伤心慈姥旧时矶。