将过值风雨,路不通马牛。
丁壮四五人,篮舆时更休。
转谷逢烟火,下隰多田畴。
偃穟黄压亩,刈麻东盈丘。
始觉山门深,长松如腾虬。
直上百馀尺,苍髯叶脩脩。
五峰迎人来,冷逼台殿秋。
石泉出云中,引入舍下流。
缘源至岩口,岩底鱼可钩。
天昏碧溪去,果熟青猿偷。
草树不尽识,自起诗人羞。
溅溅涧水浅,苒苒菖蒲稠。
菖蒲花已晚,菖蒲茸尚柔。
灵根采九节,试共野僧求。
逡巡能致之,衰疾无甚忧。
昔闻有释子,渡江用杯浮。
栖心向兹地,埋骨在林陬。
驳阴漏斜光,徒欲穷巅幽。
夜还南陵郭,几落猛虎喉。
“丁壮四五人,篮舆时更休”的上一句是将过值风雨,路不通马牛;“丁壮四五人,篮舆时更休”的下一句是转谷逢烟火,下隰多田畴。该诗句出自梅尧臣的作品《游隐静山》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/58171_3.html
昔向南阳忆洛阳,秋橙初熟半林黄。
车过白水沙痕阔,雁落钳卢稻穟长。
废垒汉碑金刻字,古原秦冢石为羊。
太平羽檄何曾有,宾主相欢菊荐觞。
溪上秋雾多,溪居晓寒入。
呼吸遂生痾,呕泄不下粒。
素居江南地,大率皆卑湿。
久从吴土居,气候非所袭。
伏枕欲经旬,冠带拈已涩。
女奚特扣关,问疾提山笠。
我非金粟身,寄谢何暇揖。
屈性兹不能,他时冀来及。
吴客独来后,楚桡归夕曛。
山形无地接,寺界与波分。
巢鹘宁窥物,驯鸥自作群。
老僧忘岁月,石上看江云。
古今冠佩立朝人,多作北山松下尘。
我爱蟠桃种来久,开花结子不由春。
命使得才臣,钦刑圣主仁。
铜苗休问发,田种去教亲。
白茗出溪上,红蕉连海滨。
轻车莫道远,诏意重生民。