出自宋朝吴文英的《扫花游/扫地游 其一 夹钟商西湖寒食》
艳晨易午。
正笙箫竞渡,绮罗争路。
骤捲风埃,半掩长蛾翠妩。
散红缕。
渐红湿杏泥,愁燕无语。
乘盖争避处。
就解佩旗亭,故人相遇。
恨春太妒。
溅行裙更惜,凤钩尘污。
酹入梅根,万点啼痕暗树。
峭寒暮。
更萧萧、陇头人去。
出自宋朝吴文英的《扫花游/扫地游 其一 夹钟商西湖寒食》
“恨春太妒”的上一句是就解佩旗亭,故人相遇;“恨春太妒”的下一句是溅行裙更惜,凤钩尘污。该诗句出自吴文英的作品《扫花游/扫地游 其一 夹钟商西湖寒食》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/110838_9.html
馀香才润鸾绡汗,秋风夜来先起。
雾锁林深,蓝浮野阔,一笛渔蓑沤外。
红尘万里。
就中决银河,冷涵空翠。
岸觜沙平,水杨阴下晚初舣。
桃溪人住最久,浪吟谁得到,兰蕙疏绮。
砚色寒云,签声乱叶,蕲竹簟纹如水。
笙歌醉里。
步明月丁东,静传环佩。
更展芳塘,种花招燕子。
占春压一。
卷峭寒万里,平沙飞雪。
数点酥钿,凌晓东风□吹裂。
独曳横梢瘦影,入广平、裁冰词笔。
记五湖、清夜推篷,临水一痕月。
何逊扬州旧事,五更梦半醒,胡调吹彻。
若把南枝,图入凌烟,香满玉楼琼阙。
相将初试红盐味,到烟雨、青黄时节。
想雁空、北落冬深,澹墨晚天云阔。
九街头,正软尘润酥,雪消残溜。
禊赏祗园,花艳云阴笼昼。
层梯峭空麝散,拥凌波、萦翠袖。
叹年端、连环转,烂漫游人如绣。
肠断回廊伫久。
便写意溅波,传愁蹙岫。
渐没飘鸿,空惹闲情春瘦。
椒杯香乾醉醒,怕西窗、人散后。
暮寒深,迟回处、自攀庭柳。
湖山经醉惯。
渍春衫、啼痕酒痕无限。
又客长安,叹断襟零袂,涴尘谁浣。
紫曲门荒,沿败井、风摇青蔓。
对语东邻,犹是曾巢,谢堂双燕。
春梦人间须断。
但怪得、当年梦缘能短。
绣屋秦筝,傍海棠偏爱,夜深开宴。
舞歇歌沉,花未减、红颜先变。
伫久河桥欲去,斜阳泪满。
榴花依旧照眼。
愁褪红丝腕。
梦绕烟江路,汀菰绿薰风晚。
年少惊送远。
吴蚕老、恨绪萦抽茧。
旅情懒。
扁舟系处,青帘浊酒须换。
一番重午,旋买香蒲浮盏。
新月湖光荡素练。
人散。
红衣香在南岸。