故人一蹙便青云,咫尺相逢不相见。
丈夫须髯但如戟,黄尘没马渠未识。
晁侯文采老不闻,两耳壁塞目为昏。
三年刺促簿书里,更觉和气生春温。
谁能种兰生九畹,从公不辞堕车蹇。
冰霜入眼蚊蚋去,桃李成蹊草茅远。
胸中沧海无水旱,眼底浮云看舒卷。
顷来江上几送迎,聚蚊成雷公不惊。
笙竽沸地不知晓,公但寒窗延短檠。
乃知风雨昼窈冥,我亦不废晨鸡鸣。
箕山之下颍水边,脱冠便归须壮年。
诸公先寻买山钱,我亦从今当着鞭。
“箕山之下颍水边,脱冠便归须壮年”的上一句是乃知风雨昼窈冥,我亦不废晨鸡鸣;“箕山之下颍水边,脱冠便归须壮年”的下一句是诸公先寻买山钱,我亦从今当着鞭。该诗句出自吕本中的作品《送晁季一罢官西归》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/126244_12.html
残花无言卧风雨,小亭寂寞延初暑。
范侯置酒呼我来,共坐阶前洗尘土。
坐间问有李与韩,文字峥嵘各奇古。
起卧逡巡失杯杓,笑语澜翻杂歌舞。
满城车马閧侵淫,谁解墙阴着樽俎。
薜荔扶疏出枝叶,老气横空君一吐。
人生此会不可常,昔者各在天一方。
簿书相急如探汤,好风吹我来君旁。
莺啼燕乳各自忙,明日酒醒空断肠。
书来每恨日月晚,书去还忧道里长。
但得老亲常健好,不辞新岁且穷忙。
文章已受尘埃涴,禅观多为疾病妨。
趁得残春北归否,近箕临颍是吾乡。
五年流落判西东,尚喜交游一再逢。
但得低头拜东野,不妨下卧见元龙。
中原极目山千叠,往事伤心酒一钟。
如我支离久无用,敢因穷约废过从。
秋风袭残暑,忽过江上林。
旦日扶杖来,不见十亩阴。
蔬畦甚寂寞,亦受霜雪侵。
念此不常好,如我宿昔心。
涛头落崩岸,野鸟助讴吟。
潜鱼着沙底,避网冬更沈。
奉君以绿绮琴,报我以双南金。
杯中琥珀不须尽,听妾一声行路吟。
君看庭前老松树,上有杳默不断之清阴。
墙低未碍髯发古,岁晚不辞霜雪侵。
东园桃李自妍好,与君百岁同此心。