今君乞假卧江村,三年不向春明门。
春明吏隐差不辱,索米东方足饘粥。
何事高吟诗百篇,便向阴崖结茅屋。
潇洒从来怀抱疏,黄金不惜搜奇书。
道逢穷交下马立,解袍脱赠无踌躇。
尺书远自金沙至,开函堕我数行泪。
不讶虞翻疏节多,殷勤却索新诗寄。
江干昨日多鼓鼙,白骨黄尘咫尺迷。
茅屋高斋亡恙否,鲸波鼍浪风凄凄。
古人挂冠入山好,今日入山难自保。
愁思如结未敢言,何处相期拾瑶草。
“愁思如结未敢言,何处相期拾瑶草”的上一句是古人挂冠入山好,今日入山难自保。该诗句出自施闰章的作品《寄蒋虎臣金坛》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148342_12.html
之莱山,俯沧海。
上有悬崖古篆千春在,繄谁辨者问真宰。
支连不其与之罘,安期羡门来可待。
祖洲徐福终渺茫,不死之药谁能采。
人生行乐良独难,相逢但愿长加餐。
不见觥筹交四坐,满堂尽是心所欢。
葡萄之酿倾大斗,华灯绛蜡烧铜盘。
更阑月落重援简,高唱叠和青琅玕。
宋公本是莱阳客,出入仕宦声煊赫。
负气能教山岳移,狂歌但苦乾坤窄。
中间猛虎来啮人,往事伤心骇魂魄。
谁知九死仍赐环,圣主恩深臣节白。
客亭共把孔融樽,书带犹生郑公宅,劝君一饮尽一石。
遭遇如君天下稀,苍生待泽今为谁。
十年报主好努力,还忆丹崖碧海期。
中允还高卧,凉风此夕秋。
情多那免病,年少岂应愁。
家自夔龙后,身从日月游。
祗疑荀奉倩,不得比庄周。
栖君林壑间,怜君江海意。
时衔几上书,略识篇中字。
凌霄志未忘,顾影振双翅。
古洞看碑倚杖身,精庐驻马忽相亲。
只知倦客投禅老,何意名山得主人。
细雨阳城回驾远,清宵诗卷送杯频。
从来二室多遗迹,载笔烦君次第陈。
江泊依榕树,幽寻过竹梁。
雨来山乍白,日落水全黄。
横浦戍楼迥,缘溪村巷长。
霅中风土似,少妇有提筐。